Thứ Bảy
04 May 2024
3:05 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG PHẬT GIÁO » TRUYỆN PHẬT GIÁO » Ngũ Quỷ Phá Nhà
Ngũ Quỷ Phá Nhà
LSK Date: Thứ Năm, 08 Sep 2011, 11:12 AM | Message # 1
Major general
Group: Disciples
Messages: 484
Status: Tạm vắng
Ngũ Quỷ Phá Nhà
Hòa Thượng Tuyên Hóa
Khai Thị




“Quỷ vô thường” không phải chỉ vỏn vẹn có một loại, mà có ít nhất đến năm loại là: Xanh, vàng, đỏ, trắng, đen (Thanh, Hoàng, Hồng, Bạch, Hắc). Căn cứ theo lý luận đông y: ngũ hành phối hợp với ngũ tạng trong thân thể con người và cũng tương ứng với ngũ sắc năm màu, ngũ quý năm mùa và ngũ phương năm hướng. Dưới đây là phần sơ lược, nếu giảng giải tỉ mỉ về lý lẽ của nó thì vô cùng vô tận.

1) - Can - mộc - đông - xuân - thanh.
2) - Tâm - hỏa - nam - hạ - xích.
3) - Phế - kim - tây - thu - bạch.
4) - Tỳ - thổ - trung - trường hạ - hoàng.
5) - Thận - thủy - bắc - đông - hắc.

Ngũ hành có cái lý lẽ là “tương sanh tương khắc.” Mà năm loại quỷ vô thường cũng dựa theo cái lý ngũ hành tương khắc, và có thể làm cho ngũ tạng của chúng ta phát sanh nhiều thứ tật bệnh liên quan với nhau.

1) - Hắc Quỷ vô thường - Ví như người có bệnh thận. Và thận thuộc thủy có sắc đen. Bởi thủy khắc hỏa cho nên nó ảnh hưởng cả tim cũng sanh bệnh.

2) - Hoàng Quỷ vô thường - Tỳ thuộc thổ, sắc vàng. Tỳ có bệnh do thổ khắc thủy, do đó nó lần lượt ảnh hưởng đến thận.

3) - Thanh Quỷ vô thường - Can (gan) thuộc mộc, sắc xanh. Gan có bệnh do mộc khắc thổ, tiếp đến là nó sẽ
làm ảnh hưởng khiến cho tỳ cũng bị bệnh.

4) - Bạch Quỷ vô thường - Phế (phổi) thuộc kim, sắc trắng. Kim khắc mộc nên phổi bị bệnh, khiến ảnh hưởng đến gan cũng có bệnh.

5) - Hồng Quỷ vô thường - Tim thuộc hỏa, sắc đỏ. Tim có bệnh do hỏa khắc kim. Cho nên khi tim có bệnh, nó cũng có thể ảnh hưởng đến công năng của phổi.

Như vậy, ngũ hành tương khắc, mà các chứng bệnh của ngũ tạng cũng là tùy theo ác tánh tuần hoàn của quy luật nhất định mà sanh ra.

Một con quỷ vô thường có thể chiêu tập lại thành năm con quỷ vô thường. Như vậy cũng đủ thấy mạng người là vô thường, chỉ trong khoảng thở ra hít vào. Con người có thể chết đi, con người cũng có thể sống trở lại. Năm tên quỷ vô thường nầy có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với sinh lý và tâm lý của con người. Nhưng bọn chúng không phải tự nhiên mà đến. Không phải là chuyện một sớm một chiều. Mà do trong khoảng thời gian con người từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, họ đã tích lũy từng chút từng chút một, đến nỗi cuối cùng gây ra tình trạng không thể nào thâu thập được nữa. Nghiên cứu về căn nguyên, tất cả các thứ bệnh tật quỷ quái, cho đến cả sanh tử cũng đều là từ “vô minh” mà ra.

Nếu phá trừ được vô minh, thời tất cả các bệnh, tất cả các quỷ vô thường cũng sẽ không còn. Vô minh chính là cội gốc của tất cả tội ác, phiền não, bệnh khổ cho đến cả sanh tử. Con người nên học cách mở mang trí huệ. Khi có trí huệ rồi, chúng ta sẽ vận chuyển được ngũ hành, đem các đạo lý “tương khắc” biến thành “tương sanh,” như có thể làm cho: kim sanh thủy, thủy sanh mộc, mộc sanh hỏa, hỏa sanh thổ, thổ sanh kim. “Tương sanh” tức là cùng giúp đỡ dẫn dắt lẫn nhau, có thể biến hóa dao mác thành ra ngọc lụa.

Bởi vậy, chúng ta nhất định phải phá trừ vô minh để sanh trí huệ. Có trí huệ tức là chúng ta sẽ phá trừ được tất cả các chấp trước. Vì sao con người có chấp trước? Bởi vì vô minh tác quái đấy. Vô minh là đầu mối của tội ác và tai họa. Cho nên, người tu hành nhất định phải phá trừ vô minh. Một khi vấn đề căn bản đã bị diệt trừ, các vấn đề khác sẽ nhân đó mà được giải quyết một cách dễ dàng.

Cho nên nói:

Đãn đắc bổn, mạc sầu mạt,
Như tịnh lưu ly hàm bảo nguyệt,
Ký năng giải thử như ý châu,
Tự lợi lợi tha chung bất kiệt.

Nghĩa là:

Chỉ lấy gốc, chớ lo ngọn,
Như gương trong sạch chứa bảo trăng,
Đã hiểu được ngọc như ý nầy,
Lợi mình, lợi người mãi không hết.

Bệnh hoạn là do nghiệp chướng và quỷ thần đang tác quái. Chúng ta cũng không thể dùng con mắt nhục nhãn để quan sát các hiện tượng bệnh tật một cách đơn giản như thế. Do bởi bản thân của bệnh nhân có nghiệp chướng, cho nên mới có nhiều loài quỷ quái đi theo đòi nợ và gây rắc rối cho người bệnh. Do đó, tùy theo tình hình của chứng bệnh, nếu đơn thuần chỉ trông cậy vào thuốc men để trị liệu thì chưa đủ đâu. Mà người bệnh còn phải hiểu rõ về cái nhân duyên nghiệp chướng của bản thân mình. Thêm vào những bài linh chú Phật Pháp, như vậy trị bệnh sẽ được hiệu quả hơn, cho nên “thuốc đến là bệnh trừ,” có linh nghiệm liền. Bởi vậy, thời xưa có những vị thầy thuốc được danh dự là “thần y” như Hoa Đà đời Đông Hán, Tôn Tư Mạc đời Đường. Về đức độ trị bệnh của họ thì không thể nghĩ bàn. Những vị đó đều tin Phật, chẳng qua trên y án trị liệu không có ghi chép lại mà thôi.

Có số bệnh nhân được bác sĩ trị liệu có kết quả. Song, cũng có bệnh nhân được bác sĩ chữa lành bệnh nầy rồi, nhưng bệnh khác lại phát ra. Vừa trị hết bệnh nầy thì lại xuất hiện bệnh mới khác. Có khi họ liên tiếp bị hai ba thứ bệnh như vậy, cũng bởi vì nghiệp chướng cứ mãi quấy rầy ở phía sau. Như Bác sĩ đã đánh lui được con quỷ gây bệnh, nhưng con quỷ nầy sẽ đi tìm con quỷ khác đến giúp đỡ, rồi chúng trở lại tấn công vào hang huyệt khác của người bệnh. Bọn quỷ cũng thường có hành động tập thể theo từng đoàn, từng đám với nhau.

Trung Hoa có câu thành ngữ: “Bệnh nhập cao hoang,” bệnh đã vào tim, cho biết là bịnh tình trầm trọng, không thể cứu chữa được.

Trong Tả Truyện Thành Công Thập Niên có ghi chép như sau:

Tấn Cảnh Công bị bệnh, Tần Bá mời Cao Hoãn chữa trị. Trong lúc Cao Hoãn chưa kịp đến, Tấn Cảnh Công nằm mộng thấy có hai đứa tiểu nhân. Một đứa nói: “A! Lương y giỏi vậy, e rằng hắn sẽ làm tổn thương đến mình. Mình phải làm sao đây?” Đứa kia nói: Chúng ta cư ngụ trên là hoang, dưới là cao thì làm gì được ta chớ! (Chỗ dưới quả tim gọi là Cao, Hoang là chỗ dưới tim trên hoành cách mô). Sau đó bác sĩ đến bảo: Bệnh nầy không thể làm gì được, trên Hoang, dưới Cao, công không được, mà thông cũng không tới. Thuốc không thấm đến, không trị được đâu.

Tấn Cảnh Công nói: Lương y! Hoang là hoành cách mô, Cao là tung cách chướng đó.

Tấn Cảnh Công nhờ nằm mộng mà biết được vị trí hai đứa tiểu quỷ đã chui vào ở trong thân thể ông. Sau đó, tuy mời được thái y nước Tần là Cao Hoãn đến chữa trị. Cao Hoãn vốn là học trò giỏi của lương y Biển Thước, là vị nổi tiếng đương thời, nhưng ông cũng không có cách nào cứu vãn được bệnh tình của Tấn Cảnh Công. Bởi vì bộ phận trên hoang, dưới cao, châm cứu trị liệu gì cũng không thông được. Do đó người đời sau nhân câu chuyện nầy, lập nên thành ngữ “Bệnh Nhập Cao Hoang” để hình dung về chứng bệnh nan y, không thể nào cứu chữa được.

Ở trên thế gian, có cả trăm ngàn bệnh tật kỳ quái, cái gì cũng có hết, gọi là: “Nghi nan tạp chứng,” những chứng bệnh nan y khó trị đã khiến cho cả đám bác sĩ cũng phải bó tay. Nhưng những chứng bệnh cổ quái linh tinh đó, ngay cả trong sách vở về y dược cũng không có ghi chép lại.

Khi tôi vừa mới xuất gia, tôi vẫn thường hay trị bệnh cho người ta. Nhưng tôi không có viết toa thuốc cho bệnh nhân, tôi cũng không có dùng thủ thuật mổ xẻ hoặc châm cứu gì cả. Tôi chỉ dựa vào tấm lòng chân thành của tôi để niệm những bài linh chú Phật giáo mà thôi. Tâm chí chân thành đó là cứu người. Lúc bấy giờ, tôi đã không biết gì đến chuyện phải cứu quỷ, cứu ma. Trong tâm tôi chỉ có tư tưởng cứu người, vì thế tôi đã làm bọn quỷ không vui lòng. Bởi vì khi quý vị chữa bệnh cho người, bọn ma quỷ nghĩ rằng quý vị muốn chống đối chúng, thế là chúng giận lây đến người chữa trị.

Khi tôi còn ở Đông Bắc, có vô số loài sơn yêu thủy quái kéo đến từ bốn phương tám hướng, ngày đêm sáu thời chúng đều theo dõi tôi và chờ cơ hội để báo thù. Nếu có chút sơ hở là chúng thừa cơ xông vào. Quả thật là tôi không thể nào đề phòng được, cho nên thường bị thiệt hại. Hoặc chỉ mình tôi bị thua thiệt, hoặc là khiến cho những người chung quanh tôi cũng bị thiệt thòi lây. Đa số người ở đó hoàn toàn đâu biết gì về tình cảnh bên trong. Có lần nước phát dâng ngập ở làng Đông Tỉnh, chỉ vỏn vẹn trong bốn giờ đồng hồ mà đã dìm chết ba mươi người, và cuốn trôi hơn tám trăm nóc nhà. Trận hồng thủy đó kéo đến rất nhanh, người đứng trên giường lò (chỗ ngủ phía trên nắp lò sưởi) cũng bị chết chìm. Số nạn nhân bị thiệt thòi đó cũng là tại tôi. Bọn yêu ma quỷ quái muốn dâng nước cho ngập lụt vốn để dìm chết tôi, nhưng rốt cuộc tôi không bị chết chìm, mà làm liên lụy đến rất nhiều người. Cho mãi đến ngày nay, đối với sự việc đó, tôi vẫn cứ khắc khoải trong lòng và cảm thấy rất có lỗi với những người đã mất.

Hòa Thượng Tuyên Hóa khai thị
Giảng ngày 26 tháng 7 năm 1987


Message edited by LSK - Thứ Năm, 08 Sep 2011, 11:13 AM
 
atoanmt Date: Thứ Năm, 08 Sep 2011, 12:34 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
atoanmt Date: Thứ Năm, 08 Sep 2011, 12:45 PM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Trích dẫn: http://atoanmt.ucoz.com/forum/42-350
Chào Bạn DiêuChi,

Chuyện mình giúp người tạo "Thiện Nghiệp", đương nhiên là đúng rồi. Nhưng còn quan-niệm mình "gánh Nghiệp" cho họ...hoặc giúp người rồi mình bị xui-xẻo ! Thì tôi lại không nghĩ vậy !
Ngoại trừ trường-hợp Bạn "tự-nguyện" lãnh "Nghiệp" của người khác...(Như Tôi đã...lỡ dại đến 2 lần !)

Bằng chứng cá-nhân, là suốt trên 30 năm, tôi đã cứu người và giúp người rất nhiều. Và tánh tôi lại mau quên, nên nếu không có dịp ai đó nhắc lại, hoặc gặp chuyện tương-tự, thì tôi hoàn-toàn quên mất tăm mất tích.

Giúp ai rồi, tôi phủi tay, và cười là xong. Hết chuyện, không bao giờ nghĩ là làm thế để chờ người ta đền ơn, cũng không nghĩ là tạo phước cho kiếp này hoặc kiếp sau.
Vậy mà tôi không bao giờ bị gọi là "Gánh nghiệp" hoặc xui-xẻo gì sau khi giúp người cả !
Tuy nhiên, cho đến nay, tôi chỉ có 2 lần "LỠ DẠI" xin kể ra đây để chia sẻ với các Bạn rút "kinh-nghiệm" nhé:


CHUYỆN BÀ CHỊ NUÔI BỊ RẮN CẮN

1/- Ở VN, Tôi có Mẹ nuôi nhà gần Biển, hôm cô em gái Út trong nhà làm đám cưới, lúc tôi đang trên sân-khấu đàn hát giúp vui, thì tên đệ-tử của tôi, là cháu của cô Dâu, khều tôi xuống gấp.

Tôi vội chạy ra sau, thì thấy Bà Chị thứ 3 trong nhà vừa bị Rắn Hổ cắn trên mu bàn Chân Trái, mọi người đang đỡ chị ấy ngồi ở 1 góc chứ không khiêng vào trong nhà, vì dưới Quê đó, họ nói là nếu bị Rắn cắn, mà khiêng ngang qua dưới cây “Đòn Giông” thì chít ngắc ! Không cứu được !

Nghe nói cách nhà khoảng 1km, có Thầy chuyên trị Rắn cắn, người nhà đã chạy đi mời Thầy đến. Còn Tôi vội sai lấy giây, và lưỡi dao lam. Tôi dùng giây cột chặt đùi của chị, để ngăn không cho nọc Rắn chạy lên Tim, đồng thời, dùng hộp quẹt, đốt lửa sát trùng cái lưỡi dao lam, rồi lấy dao lam đó cắt ngang trên 2 đốm chỗ bị rắn cắn.

Sở dĩ tôi rọc như vậy, vì thấy máu bầm khô lại trên miệng vết cắn, nên tôi phải cắt để mở vết cắn ra, kế đó, tôi dùng cái chung uống rượi nhỏ, giác ngay trên 2 chỗ dấu răng, để hút nọc.
(Vì Tôi biết nhà ở xa Bệnh-Viện, nếu đưa đi, tôi nghĩ rằng Chị sẽ chết trước khi đến Bịnh-Viện, mà có đến, cũng sẽ tiêu...khi xắp hàng...làm thủ-tục...nhập viện !)!

Lúc đó, máu trong chỗ vết cắn, bầm đen, chảy vào cái ly giác, rất ít, chỉ đọng thành 1 vòng tròn quanh miệng cái chung uống rượu phía bên trong y như 1 cọng giây thun màu bầm đen nhỏ xíu mà thôi !
Thấy vậy, ông Anh Cả nói tôi dang ra, để Anh ấy hút máu nhanh hơn là giác. Nói xong, Ông Anh, xúc 1 hớp rượu mạnh trong miệng, rồi mới ghé hút máu cho cô em, nhưng khi Anh vừa phun ra phì phì được có 2 lần, thì "Ông Thầy" Thuốc Rắn đến. Sau khi đã ra giá là phải trả cho Ông 2 Chỉ vàng 24k sau khi hết bịnh. !

Vừa vào, Ông nạt ngay:
-“Ai biểu mấy người cột cái đùi làm chi, tháo ra đi !”

Người nhà nghe Thầy phán, vội tháo cọng giây mà tôi đã buộc ra. Trong khi Thầy lấy 1 đống lá tươi, lá Cỏ nhiều loại ra nhai !, xong Thầy bóp miệng của Chị Ba ra và nhét cái mớ thuốc đó vào, mà Thầy nhét vào nhiều đến nỗi tôi thấy các lá Thuốc và các lá như Cỏ xanh đầy tràn cả ra khỏi miệng!

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến 1 Thầy trị bịnh Rắn cắn, nên tôi rất ngạc nhiên và thấy...chán ! Vì chưa gì Ông Thầy này đã phạm vào 2 lỗi lầm rất nghiêm-trọng, có thể làm chết người như chơi:

Thứ nhất là tháo cọng giây mà tôi đã cột để ngăn chặn phần nào nọc Rắn chạy lên Tim. Thứ 2 là người khi bị Rắn cắn, nọc Rắn công-phá, sẽ làm cho đờm tràn lên cuống họng, đã vậy ông ta lại nhét vào 1 đống lá Thuốc, như vậy càng làm cho người bệnh thêm khó thở!

Nhìn cách trị Bịnh...tào-lao như vậy, tôi biết là không xong rồi, nên tôi lẳng-lặng, vội chạy ra nhà trên, đến trước Bàn Thờ Phật còn đang có nhang thắp nghi ngút, Tôi chắp tay thầm khấn nguyện...đại-khái như sau:

-“Nam Mô Bổn-Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật.....v.v...
Hôm nay là ngày thành-hôn của em nuôi của con, con không biết nghiệp-chướng nào khiến cho chị Ba bị Rắn cắn...Cho con lãnh cái nghiệp đó của Chị !
Con khẩn cầu xin chư Phật từ-bi cho con dùng Ấn Phép để giữ sinh-mạng của Chị Ba lại, và Con nguyện sẽ ăn chay 1 tháng, sám-hối cho Chị và hồi hướng công-đức cho Chị...”


Mới khấn đến đó thì tôi nghe nhiều tiếng hét xôn-xao lẫn tiếng khóc òa lên từ phía sau nhà, tôi vội rút đại 3 cây nhang đang cháy trong lư hương ở Bàn Thờ Phật, đồng thời, ngay bên dưới, chỗ vách tường có treo 1 quyển lịch, loại mà mỗi ngày 1 xé 1 tờ, nên tôi xé ra vài tờ lịch đó, rồi chạy vội ra nhà sau, chạm vào vai của Ông Thầy Rắn đang chạy ra!

Cả đám đông bà con đang bu quanh kêu khóc, khi họ thấy tôi tay cầm 3 cây nhang đang cháy đi lại, tất cả mọi người đều nín bặt, tôi nói:

-“Bà con ra ngoài hết, cho Chị Ba dễ thở, còn 2 người đang ngồi sau lưng đỡ Chị thì ngồi lại!”

Lúc đó, thằng cháu con của Bà Chị Hai, cũng là Đệ-Tử của Tôi, ghé tai tôi nói nhỏ:

-“Sư-Phụ! Hồi nãy Dì Ba trợn mắt lên mà nói mắt bị đui, không nhìn thấy gì cả, sau đó cổ kêu ọc-ọc vài cái như nghẹt thở, rồi xỉu luôn, còn Ông Thầy Rắn thì nói:
-“Kêu tui tới trễ quá rồi, tui chịu thua, chết tới nơi rồi, kiếm Thầy khác đi !”
Nói xong ổng chạy mất, trong khi cả vùng này lại chỉ có mình ổng là Thầy Rắn mà thôi!”


Tôi khẽ gật đầu, tiến lại thấy Chị Ba ngồi dựa lưng vào 2 người phía sau, mắt mở trợn trắng bất tỉnh ! mà miệng vẫn còn đầy lá cỏ lú ra.
Tôi hít 1 hơi dài, thầm khấn, niệm chú và dùng nhang vẽ chữ Phép trị Rắn cắn lên trên vết thương 3 lần, xong lấy tờ Lịch đắp lên, vỗ tay lên trên tờ Lịch 1 cái.

Chỉ có thế mà Chị Ba bỗng hộc lên 1 tiếng lớn, khiến các lá thuốc cỏ bay ra, và Chị nhìn tôi, ánh mắt có Thần lại ngay! Chị đứng phắt dậy, quay ra sau khạc các lá thuốc còn lại ra, xong Chị nói giọng tỉnh bơ:

-“Phải hồi nãy em khoán cho Chị phải hông? Nên bây giờ Chị thấy khỏe liền rồi”

Tôi thì sững-sờ trước kết-quả kỳ-diệu của chữ Phép, tôi không ngờ chỉ trong tích-tắc mà người bệnh có thể phục-hồi nhanh như vậy. Vì kiểu chị bị “Đui mắt”, nghẹn đờm ở cổ, ngất xỉu Là Nọc Rắn đã vào Tim, coi như 10 phần chết 9...

Và rồi, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc-động cảm-phục oai lực của Phật Pháp vô cùng. Nên Tôi khoan-khoái cười hì hì, cùng với đám đệ-tử đi ra ngoài trước sân, trở lại ngồi vào bàn tiệc cưới nhậu tiếp!


Vậy mà ngay sau đó, Chị Ba tiếp tục lo nấu nướng làm bếp tự-nhiên, sang ngày hôm sau Chị hoàn toàn bình thường như chưa từng bị Rắn cắn, trong khi Ông Anh, mặc dù đã ngậm Rượu sát trùng trước trong miệng, và cũng chỉ hút chỗ Rắn cắn rồi phun ra ngay, vậy mà Ông lại bị chóng mặt suốt 3 ngày !

Sau đó, tôi mới được kể là có lần, trong nhà, 2 Chị em cãi nhau, Chị Ba đã “Thề độc” như sau:

-“Tao thề là Tao sẽ không giúp mày nữa, kể cả đám cưới của mày ! Tao mà giúp mày thì cho Rắn Hổ cắn tao đi !”

Lời Thề trong lúc giận-dỗi đã thành sự thật !
Còn tôi, chỉ vì 1 phút kích-động trước cảnh sắp chết của Bà Chị Nuôi, mà Tôi đã khấn: “Lãnh nghiệp” cho Chị, nên sau đó, tuy tôi ăn chay 1 tháng, nhưng tôi vẫn bị xui-xẻo liên-tục suốt 3 tháng liền đó các bạn...

BỊNH MỘNG-DU

Hai mươi năm sau...Một hôm tôi ở nhà, nghe tiếng điện-thoại reo, tôi bốc lên: “A lô”, thì đầu giây bên kia có tiếng người đàn ông với giọng trầm, đục nói gằn-gằn y như kiểu “Công-An điều-tra hỏi cung phạm-nhân”:
-“Phải Ông là Toàn hông ?!!!”

Thường-thường, đối với các “Giọng lớn tiếng”, tôi hay đáp ngược lại bằng cái giọng...làm bộ hiền lành...ngây-thơ...Cụ ! Tôi đáp:
-“Thưa Ông ! Dạ phải ! Tui tên Toàn ! Ông có chuyện gì cần sai bảo Tôi hong dzậy ?”
Ông kia lớn tiếng hỏi tiếp:
-“Ông có biết trị Bịnh hông?”
Tôi nhỏ-nhẹ đáp:
-“Dạ, cũng biết chút đỉnh, nhưng xin lỗi, cho Tôi hỏi, ai giới-thiệu Tôi mà Ông có số phôn của Tôi vậy?”

Đầu giây bên kia vẫn còn cái giọng...gay-gắt kiểu mờ ngoài Bắc gọi là “Dùi đục chấm Mắm Tôm” còn trong Nam gọi là “Phang ngang bửa Củi” ... nói như quát vào tai Tôi:

-“Ông hông cần biết ai giới-thiệu ! bi giờ, Tui hỏi Ông, dzậy chớ Ông trị bịnh Mộng-Du được hông?”

Đến nước này thì Tôi chịu thua, nghĩ bụng 99% là Tôi sẽ từ-chối khéo, vì Tôi ớn nhất là phải dây-dưa với những người mát-giây-chập-điện, hoặc là người thô-lỗ...Nhưng mà, tuy chỉ có 1 phần lương-tâm nhỏ nhoi còn lại, vẫn khiến Tôi gắng hỏi thêm 1 câu nữa:
-“Nhưng Ông à, người Bịnh Mộng-Du là ai vậy? Bao nhiêu tuổi ?”
Ông kia đáp cộc-lốc:
-“Con gái tui, 12 tuổi, trị được hông?”
Tôi hỏi tiếp:
-“Vậy à, Cháu bị bao lâu rồi Ông?”
Ông ta gầm-gừ:
-“Bị 7, 8 năm nay rồi, mà năm nay bị nặng nhất, đêm nào cũng phải uống thuốc ngủ, hong uống là nó đi sáng đêm ! Ông trị được hông ?”

Nghe vậy, Tôi giật mình tội-nghiệp cho cháu bé nên vội xòe bàn tay ra bấm...bấm và nói:
-“Ông chờ Tui 1 phút để Tui tính...”
Ông kia cằn-nhằn ngay:
-“Trời, còn tính gì nữa, tui hỏi có trị được hông?”

Đến phiên tôi hỏi lại Ông ta:
-“Vậy chứ ngay trước cửa nhà Ông, có Đá Núi không?”
Ông ta đáp ngay không do-dự:
-“Hông, trước nhà Tui hông có Đá Núi gì hết ! Mà Ông trị được hông dzậy ?”
Tôi đáp:
-“Tôi nghĩ trị được, nhưng nhà Ông có Bàn Thờ gì không?”
Ông kia bây giờ mới xuống giọng 1 chút:
-“Có, nhà Tui thờ Phật Bà Quan Âm”

Tôi tiếp:
-“Vậy tốt, muốn trị bịnh cho cháu Bé, Tôi phải đến nhà Ông. Trước khi Tôi đến, trong nhà Ông, có bao nhiêu Bàn Thờ, thì Ông phải mua Lễ vật để cúng đều cho mọi chỗ Thờ đó. Mỗi chỗ cần: 1 dĩa Trái cây và 1 bình Hoa nhỏ là đủ.
Nhưng để chứng-minh lòng thành của Ông, Ông phải đem xe đón Tôi đến nhà, cúng xong, rồi đưa Tôi về.”


Ông kia lầu-bầu ngay:
-“Thì tui có tin rồi, mới hỏi Ông đó, vậy chớ trị bịnh này Ông ăn bao nhiu tiền dzậy?”
Tôi cười đáp:
-“Từ trước đến nay, Tôi trị bịnh chưa từng tính tiền ai cả, hoàn-toàn miễn-phí! ”
Ông kia giọng ngạc-nhiên:
-“Trời đất, ai mà làm công không như dzậy? Lấy gì mà sống?”

Tôi cười lớn đáp:
-“Cũng may là lúc nào, ở đâu, Tui cũng có nhìu nghề làm ra tiền lắm Ông à, nên do-đó Tui hong cần Tiền của bịnh-nhân...Chiều Thứ Bảy này Tôi rảnh, vậy 3 giờ chiều Ông đến đón Tôi nghen.”

Sau khi Tôi cho địa-chỉ nhà, bên kia Ông ta nói hai tiếng “Cám ơn” cụt ngủn rồi cúp phôn cái cụp, để lại cho Tôi một sự ngẩn-ngơ, mờ mắc cừi mún chít lun. Vì qua giọng nói, Tôi thầm đoán diện-mạo của Ông này thì mặt chắc giống y chang ...Trương-Phi, vừa râu ria rậm-rạp vừa tánh nóng bừng-bừng, và có lẽ lớn hơn Tôi ít nhất cũng 5, 10 tuổi !

Quả thật vậy, ngày hắn ta đến đón Tôi, Tôi đã nín cười khi mình đoán không lầm, tuy hắn cạo râu, nhưng có lẽ vì thuộc Râu Rậm mà cứng, nên chung quanh má và cằm cũng như ở quanh Môi, còn hiện rõ màu xanh đậm của vết Râu ! Dù hỗng đen thui như Trương-Phi, nhưng so với người Campuchia, thì hắn cũng chỉ trắng hơn được có chút xíu thôi !
Sở dĩ Tôi gọi là “Hắn” vì qua giọng nói và vẻ mặt có vẻ già giặn chứ khi hỏi tuổi, hắn còn nhỏ hơn Tôi mấy tuổi.

Khi xe hắn ngừng trước sân nhà hắn, Tôi bước xuống đi vài bước, thì gặp phải 1 “Hồ non-bộ” nhỏ đường kính khoảng gần 2m, mà chung quanh Hồ nước được trang-trí bằng những cục Đá xanh !
Tôi bèn chỉ vào đống đá ấy, rồi hỏi hắn ta:
-“Ông à, mấy cục Đá này bằng cái gì vậy? Làm bằng Gỗ hay bằng Đất?”
Hắn ngây-thơ đáp:
-“Đâu có, Đá thiệt mà, nặng lắm, hồi chất lên, mỗi cục phải 2 người mới khiêng nổi đó!”
Tôi bèn nghiêm mặt trách:
-“Dzậy sao bữa trước trên Phôn, Tôi hỏi trước cửa nhà Ông có Đá Núi không, Ông nói hỗng có ?”
Hắn thộn người, gãi đầu nói:
-“Ừa hén, sao bữa đó Anh hỏi Tui, tui lại nhớ hông ra...”


Khi bước đi vào bước đến trước cửa nhà, hắn như chợt nhớ ra, nên quay lại hỏi Tôi:
-“Ủa, mà sao chưa đến nhà Tui bao giờ mà Thầy đã biết là trước cửa nhà có Đá dzậy ? Bộ có liên-quan đến Bịnh Mộng-Du hả ?”

Tôi gạt ngang:
-“Có nhiều chuyện Ông không cần biết, điều quan-trọng là trị cho hết bịnh của con Ông kìa ! Kêu cháu ra cho Tôi hỏi vài câu đi”

Cháu bé, nước da xanh tái và gầy ốm nên 12 tuổi mà trông chỉ như có 10 tuổi, tuy vậy cháu có gương mặt sáng-láng và rất ngoan, vì Tôi dặn là sau mỗi câu nói của Tôi, cháu phải “Dạ” mới được .

Đại khái như Tôi dặn Cháu:
-“Bác lấy ly nước này, để làm Phép vô, xin Phật Bà trên Bàn Thờ kia sẽ chứng cho, thì ly nước này sẽ thành Nước Cam-Lộ-Thủy của Phật Bà đó.
Con uống ly nước Phép xong, sẽ được 1 tuần không cần uống thuốc ngủ mà con không bị mộng-du nữa. Ban đêm con sẽ ngủ ngon 1 hơi tới sáng nghen.”


Cháu “Dạ” ngay.
Sau đó Tôi Lễ Phật và truyền chữ Phép cũng như Ấn Chú vào ly nước... rồi cho cháu uống.

Tôi nói với Ba của cháu bé:
-“Bịnh này, Tôi phải đến trị 3 lần, lần đầu như hôm nay là xong, ở nhà không cho cháu uống thuốc ngủ nữa, qua 1 tuần Tôi sẽ đến trị lần thứ 2. Lần thứ 2 trị thì cháu được 2 tuần không uống thuốc ngủ mà không bị mộng-du. Qua lần thứ 3 là hết hẳn luôn.”

Và có lẽ nhờ “phước Chủ may Thầy” nên tiến-trình đã đúng như tôi nói, cháu bé hết bị mộng-du. Sau lần cúng trị thứ 3, trên đường chở tôi về, cái tên Ba cùa cháu bé bỗng hỏi Tôi:

-“Thầy thấy chiếc xe Mini Van này của Tui còn mới hông?” (Xe Mini Van này, ở VN gọi là xe 7 chỗ)

Tôi thấy chiếc xe màu trắng, bên trong giữ sạch sẽ, bên ngoài trông vẫn còn mới lắm, nên tôi khen:
-“Ừa xe của Ông còn mới và đẹp lắm.”
Hắn nói:
-“Xe tôi mua mới, xài được 5 năm rồi, bi giờ mún bán cho Thầy, vì tui tính mua chiếc khác lớn hơn !”

Tôi phì cười:
-“Xe còn mới, máy êm, sao tự dưng mún bán cho Tôi làm chi ?”


Hắn nghiêm mặt nhìn Tôi:
-“Tui tính bán cho Thầy với giá là 1 $, coi như biếu Thầy, vì Tui hôm trước có hứa rồi, là Ai mà trị con tui hết bịnh, tui sẽ biếu chiếc xe này !”

Nghe vậy, tôi thầm phục hắn, con người tuy nói năng lỗ-mãng, nhưng lại biết tự-trọng !
Nên tôi cười lớn đáp:
-“Cám ơn nhiều nghen, nhưng Tôi không nhận đâu. Tính ra tới hôm nay, nếu mà tôi nhận Xe do người ta biếu, thì chiếc xe của ông là chiếc thứ 7 rồi đó !
Ông biết tên chủ Nhà Hàng Vũ Trường *** hông? Hắn chạy chiếc xe sport đỏ đó, trị giá trên 100 ngàn đô, chiếc đó đòi biếu Tôi, tôi cũng đã từ chối hong nhận mần chi...”


Phần tôi, lần cuối lúc làm Lễ trước Bàn thờ, nhìn khuôn mặt ngây-thơ vô-tội của cháu, tôi bỗng thấy tội-nghiệp, nên lại lỡ dại mà âm thầm khấn-nguyện là:
-“Cho tôi lãnh cái nghiệp bịnh này của cháu, để cho cháu hết bị mộng-du !”
(Chuyện âm-thầm khấn như thế, cho đến bây giờ Ba Mẹ của cháu bé cũng không biết ! và có lẽ họ không bao giờ ngờ được !)

Lúc đó, tôi vẫn nhớ lại năm xưa mình khấn lãnh-nghiệp cho Chị 3, rồi bị xui quá xá, nhưng tôi vẫn không sợ, một phần có lẽ thấy cháu bé ốm yếu xanh-xao nên tội-nghiệp,
1 phần là tôi có tự ...ỷ lại mình là “Thầy” chắc cũng không đến nỗi nào.
Và 1 phần nữa là Tôi muốn tự lấy chính mình để “Thử” xem có “Nghiệp báo ứng” hay không !

Kết-quả:
Tôi cũng bị phiền-phức suốt 3 tháng liền vì những chuyện không đâu đó các Bạn !

Từ đó đến nay, trị bịnh là trị bịnh, chứ Tôi không nói là “Lãnh-nghiệp” cho ai nữa cả !
Nên Tôi không hề bị ảnh-hưởng gì dù có những lần đã trị được các ca “Thập tử nhất sanh”.



AToanMT
 
FORUM » TRANG PHẬT GIÁO » TRUYỆN PHẬT GIÁO » Ngũ Quỷ Phá Nhà
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO