Thứ Năm
25 Apr 2024
7:03 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Ơn nghĩa tình người ở đất Sài Gòn (Vương Vi)
Ơn nghĩa tình người ở đất Sài Gòn
LongTracAn Date: Chủ Nhật, 07 Jun 2015, 6:16 PM | Message # 1
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng
Ơn nghĩa tình người ở đất Sài Gòn

18 tuổi, nó rời mảnh đất miền trung nắng gió vô Sài Gòn học đại học. Lúc mới vô Sài Gòn, vì không muốn là gánh nặng cho ba má ở ngoài quê, nó bươn chải làm đủ thứ nghề để mưu sinh kiếm sống. Rồi vì ma lực của đồng tiền, nó bỏ bê chuyện học hành, có khi cả tháng mới vào trường học một lần. Nhưng bù lại nó siêng tham gia các câu lạc bộ xã hội dành cho giới trẻ, tích cực viết lách và học tiếng Anh. Nó thích viết lách, viết lách như là một bản năng trong con người nó có từ lúc mới học chữ. Nó làm cộng tác cho nhiều báo, nhiều tạp chí lớn nhỏ, chẳng mong được là một cây bút nổi danh gì, chỉ viết cho thỏa lòng đam mê của mình và kiếm tiền nhuận bút để trang trải cuộc sống của một chàng sinh viên tỉnh lẻ ở đất Sài Gòn. Ngày còn ở ngoài quê, nó cũng thích được học tiếng Anh lắm nhưng mà không có điều kiện.
Rồi được bạn bè giới thiệu, nó cũng cố gắng gom góp tiền dành dụm sau nhiều tháng làm việc cật lực quên cả việc học chính quy ở trường để đăng ký học một khóa tiếng Anh ba tháng ở một trung tâm giáo dục vào ban đêm. Nó thích học tiếng Anh lắm. Càng học nó càng thích thú vì được mở mang kiến thức. Cô giáo dạy tiếng Anh của nó là một cô gái miền tây, cũng chỉ mới tốt nghiệp trường sư phạm, hơn nó chừng vài tuổi. Dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, hiền lành, thỉnh thoảng cô cũng bị mấy đứa thanh niên loai choai trong lớp chạc tuổi nó chọc ghẹo. Học hết khóa học ba tháng xong thì nó không có khả năng để đóng học phí tiếp tục học tiếp. Rồi nó liều mạng theo thằng bạn học chui hàng đêm. Hai đứa đi học mà chỉ có một phiếu biên lai học phí nhưng cũng học kéo dài cả năm trời mà không bị đuổi. Hôm nào nhà trường cho người vào từng lớp kiểm tra thì nó bỏ trốn ra ngoài hành lang giả vờ đứng hút thuốc, có hôm bỏ trốn không kịp thì nói dối là quên biên lai học phí ở nhà. Cuối cùng hơn một năm học tiếng Anh chui, nó có nhiều tiến bộ lắm, đọc, nói và viết thành thạo. Cô giáo có ấn tượng tốt với nó lắm. Cô thừa biết nó học chui nhưng cũng không nói gì, vì cô có dạy mười đứa trong lớp, hay năm ba chục đứa trong lớp thì tiền lương cô nhận được cũng chỉ nhiêu đó, không khác gì, nên cô cũng chẳng muốn báo cáo với nhà trường. Hơn nữa, cô cũng là dân miền tây tỉnh lẻ lên Sài Gòn học rồi lập nghiệp nơi đây nên cũng thấu hiểu nỗi niềm của những đứa sinh viên tỉnh lẻ như nó. Nó được biết cô giáo ban ngày đi làm cho một công ty nước ngoài về tài chánh, ban đêm đi dạy lớp tiếng Anh này. Có lần trò chuyện, cô giới thiệu cho nó mấy mối dịch thuật, thiết kế quảng cáo đăng báo, đăng tạp chí. Nó thầm cảm ơn và cảm kích cô giáo vô cùng nhưng không dám nói nên lời.

Khi gần tốt nghiệp đại học, thấy tự tin với trình độ tiếng Anh của mình, nó mạnh dạn xin vô làm ở một tòa soạn tạp chí về kinh tế, tài chính kế toán. Chắc đất Sài Gòn này nhỏ hẹp, lại làm cùng ngành tài chính nên thỉnh thoảng chạy đi chạy lại lo công việc, nó cũng chạm mặt gặp lại cô giáo vài lần. Mà lần nào cũng vậy cô cũng nhiệt tình giúp đỡ nó vì dù sao kinh nghiệm nghề nghiệp của nó so với cô cũng còn non nớt. Nhiều lần nó cũng muốn mời cô giáo uống ly café, rồi buột miệng hỏi tại sao cô giáo lại giúp đỡ nó nhiều như vậy nhưng rồi tính ngạo mạn và sĩ diện của thằng đàn ông khiến nó chẳng mở miệng hỏi được. Thật tâm trong lòng nó, vẫn tồn tại một cái gì đó gọi là ơn nghĩa với cô giáo nhưng chẳng thể nào thổ lộ và nói nên lời.

Nhiều năm lăn lộn bươn chải ở đất Sài Gòn, từ một thằng sinh viên nghèo tỉnh lẻ chân ướt chân ráo nếm trải bao đắng cay ngọt bùi của cuộc sống bon chen nơi đây, nó bây giờ đã là chủ của một công ty truyền thông quảng cáo lớn. Nhân viên của nó có đến cả trăm người, chủ yếu cũng là sinh viên tỉnh lẻ đến Sài Gòn học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Nhìn những bạn trẻ như thế, nó ngẫm lại hình ảnh của mình ngày trước, thầm cảm ơn cái tình người, ơn nghĩa mà bao năm qua nó có được ở đất Sài Gòn này để được thành công như ngày hôm nay. Nó đón nhận nhiều sinh viên tỉnh lẻ đến Sài Gòn học đại học làm trong công ty, tận tình chỉ bảo và dạy dỗ các em công việc như một người thầy, một người đàn anh từng trải. Tự nhiên nó cảm thấy việc nó giúp đỡ nhiệt tình cho những người bạn trẻ, bỡ ngỡ, khó khăn khi đến Sài Gòn cũng như là một cách để nó trả ơn cho cô giáo ngày trước, trả ơn cái ơn nghĩa tình người ở đất Sài Gòn này bao năm qua. Với những người tỉnh lẻ như nó, chen chân bám trụ lại với đất Sài Gòn để sống không phải chỉ nhờ vào may mắn mà còn bám víu được lại nhờ cái tình người nơi đây. Bởi nó biết một điều tình người ơn nghĩa ở đất Sài Gòn phồn hoa bon chen này đắt lắm, tiền chẳng thể mua nổi, trả cả đời cũng chẳng thể trả hết.

Vương Vi


Đại Bi Chú
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Hai, 08 Jun 2015, 3:22 AM | Message # 2
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng


Trên trang nhà này, khi mình xem những câu chuyện như vậy thì minh nghĩ anh chàng sinh viên đó gặp may mắn đi xa được quý nhân giúp đở thành công thôi . Chứ con người thật là đê tiện và bỉ ổi, tìm mọi cách để hại nhau , để giành giựt những lợi ích cho riêng mình dù là có quan hệ huyết thống .

Với cái gọi là lợi ích thì không có chổ đứng cho hai chử TÌNH NGƯỜI . Đó là nguyên tắc và chân lý sống của CON NGƯỜI
 
atoanmt Date: Thứ Hai, 08 Jun 2015, 8:50 AM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng



AToanMT
 
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Ơn nghĩa tình người ở đất Sài Gòn (Vương Vi)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO