Thứ Sáu
26 Apr 2024
10:14 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG THÔNG TIN » TIN NÊN BIẾT » Ai là kẻ thù của Việt Nam? (Nguyễn Hưng Quốc)
Ai là kẻ thù của Việt Nam?
atoanmt Date: Thứ Năm, 02 Apr 2015, 11:32 AM | Message # 1
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


Ai là kẻ thù của Việt Nam?

Nguyễn Hưng Quốc


Ở Việt Nam lâu nay, giới cầm quyền cũng như giới truyền thông hay nói đến những “thế lực thù địch”.
Không ai giải thích rõ, nhưng hầu như mọi người đều biết, với nhóm từ ấy, người ta nhắm đến các quốc gia Tây phương, đặc biệt là Mỹ, trong cái gọi là âm mưu “diễn biến hoà bình” nhằm làm thay đổi chế độ tại Việt Nam.

Tuy nhiên, chỉ cần bình tĩnh và sáng suốt một tí, người ta sẽ thấy ngay là Mỹ không có lý do gì để trở thành “thù địch” với Việt Nam. Cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Việt Nam (miền Bắc) đã chấm dứt từ 40 năm trước. Cuộc chiến tranh lạnh, nguyên nhân làm bùng nổ chiến tranh giữa Việt Nam và Mỹ, cũng đã chấm dứt cùng với sự sụp đổ của Liên Xô và khối xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu vào đầu thập niên 1990.

Với Mỹ, một trong những nguyên tắc nền tảng của mọi chính sách đối ngoại là không có bạn cũng như không có kẻ thù vĩnh viễn. Bạn hay thù tùy thuộc vào lợi ích quốc gia, nghĩa là tuỳ thuộc vào hoàn cảnh. Hoàn cảnh hiện nay là Mỹ muốn làm bạn với Việt Nam. Có hai lý do chính: Một, Mỹ muốn tăng cường hợp tác kinh tế với Việt Nam để làm ăn; và hai, Mỹ cần Việt Nam để bảo vệ Biển Đông, một trong những con đường hàng hải tấp nập và quan trọng nhất trên thế giới.

Trong quan hệ với Việt Nam, Mỹ hay nhấn mạnh đến yếu tố nhân quyền như một trong những điều kiện để hợp tác.
Điều đó khá dễ hiểu. Một, đó là một trong những nguyên tắc căn bản trong các chính sách ngoại giao của Mỹ: để làm bạn, cả hai nước phải chia sẻ với nhau một bảng giá trị chung.
Cốt lõi của bảng giá trị ấy là tôn trọng quyền làm người.


Hai, riêng với Việt Nam, Mỹ lại càng cần nêu lên nguyên tắc ấy chủ yếu để đáp ứng lại sự đòi hỏi của một bộ phận khá đông dân chúng Mỹ. Ở trên, tôi có nói với Mỹ, không có kẻ thù vĩnh viễn. Đó là về phía chính phủ. Với dân chúng thì khác. Những người từng tham gia vào chiến tranh Việt Nam cũng như thân nhân của những người đã từng bị hy sinh tại Việt Nam không dễ gì quên hẳn được quá khứ.

Đó là chưa kể cộng đồng người Việt khá đông đảo tại Mỹ. Tất cả đều yêu sách chính phủ Mỹ cần đặt ra những điều kiện nào đó khi muốn đẩy mạnh quá trình hợp tác với Việt Nam. Tuy nhiên, nên lưu ý: nhân quyền là điều kiện nhưng không phải là điều kiện tiên quyết. Trên thực tế, lâu nay, chính phủ Mỹ vẫn hợp tác với khá nhiều chế độ độc tài nếu họ thấy sự hợp tác ấy là cần thiết và có lợi.

Bởi vậy, có thể nói với Việt Nam, Mỹ sẽ không đẩy yêu sách dân chủ hoá trong chừng mực mối quan hệ giữa hai nước tốt đẹp đủ để bảo vệ những lợi ích chung.
Cái gọi là âm mưu “diễn biến hoà bình” của Mỹ, nếu có, chỉ có một ý nghĩa rất tương đối trong cái gọi là chủ nghĩa thực tiễn (realism) của những nhà hoạch định chính sách tại Mỹ.
Đó là chưa kể, để bảo vệ các lợi ích của họ, điều Mỹ cần nhất ở Việt Nam là sự ổn định về chính trị. Điều đó lại cũng dễ hiểu.
Không ai có thể an tâm làm ăn buôn bán cũng như bàn chuyện hợp tác chiến lược ở những nơi thường xuyên thay đổi chính phủ cả. Ở điểm này, chính phủ Mỹ và chính phủ Việt Nam rất gần nhau: mọi người đều muốn ổn định dù cái giá để trả cho sự ổn định, về phía dân chúng, là cái ách độc tài nặng trĩu trên lưng của họ.

Nếu Mỹ không phải là lực lượng thù địch của Việt Nam thì là ai?

Câu trả lời hầu như ai cũng rõ: Trung Quốc.

Chỉ có thể là Trung Quốc. Chứ không có bất cứ ai khác.


Nói đến âm mưu xâm lấn của Trung Quốc, nhiều người nghĩ đến viễn cảnh Trung Quốc tấn công trên đất liền. Tôi nghĩ viễn cảnh ấy sẽ không xảy ra. Trung Quốc không phiêu lưu một cách dại dột như thế. Bởi chọn thế trận như vậy là phải đối diện với cuộc chiến toàn dân của Việt Nam. Có chiếm cũng không giữ được đất. Vả lại, Trung Quốc cũng không cần chiếm Việt Nam khi họ có thể tác động dễ dàng lên guồng máy lãnh đạo Việt Nam để đạt được các mục tiêu kinh tế và chính trị của họ.

Cuộc xâm lấn của Trung Quốc chỉ diễn ra trên biển.

Nói đến âm mưu xâm chiếm trên biển của Trung Quốc, phần lớn chỉ để ý đến các sự kiện cụ thể như vụ cắt dây cáp ngầm của Việt Nam, việc đem giàn khoan HD-981 đến thềm lục địa Việt Nam, việc cải tạo bãi đá Gạc-Ma hay việc bắt bớ các ngư dân Việt Nam đang đánh cá gần Hoàng Sa hay Trường Sa. Chỉ chú ý đến các sự kiện ấy nên người Việt Nam dễ thấy thỏa mãn khi một số khó khăn đã được giải quyết: dây cáp ngầm được nối, giàn khoan được rút về nước hay những ngư dân bị bắt được thả.

Có lẽ nghĩ như thế, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cho là Việt Nam đã “thắng lợi” trong cuộc đương đầu với giàn khoan HD-981 hồi đầu năm ngoái. Thật ra, đó chỉ là những sự kiện lặt vặt.
Âm mưu thực sự của Trung Quốc lớn hơn nhiều: làm chủ hơn 90% diện tích Biển Đông của Việt Nam.


Mà Trung Quốc không hề giấu giếm điều đó. Bằng hành động cũng như bằng lời nói, lúc nào họ cũng cho Biển Đông là “sân nhà” của họ, là “lợi ích cốt lõi” mà họ không thể từ bỏ hay nhân nhượng. Có thể hình dung chiến lược xâm lấn Biển Đông của Trung Quốc được bao gồm ba giai đoạn:
một, tuyên bố con đường lưỡi bò (hoặc con đường gồm chín khúc); hai, tuyên bố vùng nhận dạng hàng không trên trời tương ứng với con đường lưỡi bò dưới biển;
và ba, thực hiện việc kiểm soát ngặt nghèo cả trên trời lẫn dưới biển để bất cứ một chiếc thuyền hay một chiếc máy bay nào đi ngang qua con đường lưỡi bò ấy cũng đều phải xin phép Trung Quốc và chịu sự kiểm tra của Trung Quốc. Xong giai đoạn thứ ba, cuộc xâm lấn của Trung Quốc coi như kết thúc.

Khi cuộc xâm lấn ấy kết thúc, nước nào bị thiệt hại nhiều nhất?
Câu trả lời rất đơn giản: Việt Nam.


Brunei nhiều lần tuyên bố chủ quyền ở Trường Sa nhưng họ chưa bao giờ thực sự làm chủ bất cứ hòn đảo hay bãi đá nào. Chỉ thực sự làm chủ một số đảo hay bãi đá ở Trường Sa và Hoàng Sa là Philippines, Đài Loan, Malaysia và Việt Nam.

Trong số các quốc gia ấy, nước làm chủ nhiều nhất là Việt Nam. Do đó, nếu Biển Đông mất, Việt Nam cũng sẽ là nước bị mất mát nhiều nhất.

Hơn nữa, ngoài đảo, còn có vùng biển. Nếu con đường lưỡi bò của Trung Quốc được xác lập chính thức, Việt Nam sẽ mất khoảng 90% chủ quyền trên Biển Đông.

Mất 90% cũng có nghĩa là mất trắng Biển Đông.

Tất cả những sự phân tích đều không có gì mới mẻ. Hầu như ai cũng biết trừ… chính quyền Việt Nam.

Nguyễn Hưng Quốc


* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Nguồn:
http://www.voatiengviet.com/content....84.html


AToanMT
 
Cường Date: Thứ Năm, 09 Apr 2015, 3:02 AM | Message # 2
Major general
Group: Disciples
Messages: 352
Status: Tạm vắng
Chà, Trang Chủ đưa bài này lên thấy quả thật hơi chối à nha. Dính dáng đến chính chị - chính em này thì mệt lắm. Mấy ngàn năm nay nay Dân tộc Việt Nam có bị đồng hóa đâu...
Vui buồn gì, hay muốn học hỏi về Nhân, Nghĩa... nhất là về Tâm linh Phật giáo nên mới lang thang vào Trang Nhà, đi đụng bài viết trên của tác giả Hưng Quốc muốn bật ngữa, lần theo Nguồn thì đọc được những từ ngữ thật tục tĩu, thô thiễn, chả có văn hóa gì ráo, đóng góp xây dựng gì mà kỳ cục vậy, rất là hằn học ...
Nhức đầu lắm,...
 
atoanmt Date: Thứ Năm, 09 Apr 2015, 8:43 AM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Bạn Cường,

Qua bài post của Bạn, tôi có 2 điều xin phân tích ra 1 chút:

1/- Về bài viết của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc:

Chúng ta ai ai cũng biết câu:
"Giặc đến nhà, Đàn bà phải đánh"


Hoặc câu:
"Quốc-Gia hưng vong
Thất Phu hữu trách"


Do đó, khi nước nhà gần đây bị Trung Cộng ức hiếp đủ thứ, đủ kiểu trên mọi phương-diện, thì bài viết trên của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc, theo tôi là rất hay, vì chúng ta phải "biết kẻ thù" là Ai chứ !

Không lẽ khi đất nước bị ngoại xâm, nếu ta nghĩ đến thì "nhức đầu", nên cứ ở nhà "trùm mền" bịt tai, bịt Mắt cho quên hay sao?

Hoặc Ta vô Chùa tụnh kinh cho quên, để thấy thoải mái cho riêng mình ?

2/- Về việc Bạn "lần theo Nguồn":

Do khi đăng bài từ đâu, "LUẬT-LỊCH-SỰ" là luôn luôn phải ghi rõ Nguồn, nên tôi bắt buộc phải ghi xuất-xứ bài viết.
Nguồn trích dẫn ở trên là từ trang Web của Đài VOA
Là Đài Phát Thanh Tiếng Việt của Mỹ !

Các trang Web của nước ngoài, họ văn-minh hơn và
RẤT TÔN TRỌNG TỰ-DO PHÁT- BIỂU,
TỰ-DO NHẬN-ĐỊNH CỦA TẤT CÀ MỌI THÀNH-PHẦN,
THUẬN HAY CHỐNG ĐỐI, AI MUỐN VIẾT GÌ THÌ VIẾT.


Do đó, trên Trang Web của đài VOA, bạn đã thấy:
"từ ngữ thật tục tĩu, thô thiễn, chả có văn hóa gì ráo"

Chuyện đó là thuộc về Đài VOA !!!

Và các từ ngữ đó hoàn-toàn không có đăng trên "Trang nhà" của tôi !
Nên sau này, nếu Bạn muốn tránh bị "nhức đầu" thì không nên vào các "Nguồn" dẫn đến các trang Web ở nước ngoài cho khỏe nhé !

Mong bạn thông-cảm !


AToanMT
 
ThuanThien Date: Thứ Năm, 09 Apr 2015, 10:18 AM | Message # 4
Major general
Group: Users
Messages: 446
Status: Tạm vắng
THẦY
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Năm, 09 Apr 2015, 12:54 PM | Message # 5
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
Mình thì chưa có thời gian để đọc bài này, nhưng thấy có sự phản đối của thành viên. Nên mình tò mò coi từ đầu đến cuối , rồi coi từ cuối lên trên , coi qua coi lại, coi tới coi lui. Mình đâu có thấy chử nào gọi là tục tĩu , hay hằn học ( dùng từ mạnh ) trong bài viết của tác giả.

Nên mình nghĩ là những bài viết như vậy, thì không gọi là chính trị gì cả. Nó ( bài viết ) được tác giả trình bài qua một cách viết gọi là " Tham Luận " hay nói nôm na là chuyện thời sự.

Thái độ của người xem. Nếu các bạn ở ngoài Việt Nam thì thấy rất bình thường và họ có thể đồng ý hoặc không đồng ý với quan điễm của tác giả. Nếu không đồng ý với nhận xét của tác giả thì người ta sẽ viết bài để phản biện nhằm cho tác giả thấy được suy nghĩ đó là sai.

Còn đối với những người đang sống tại Việt Nam thì bài viết nào đụng chạm đến chính quyền thì họ gom lại cho là chuyện chính trị. Mà đã là chính trị thì chỉ có báo của Đảng mới nói đúng, nói thật còn ngoài ra thì đều là xuyên tạc , gây chia rẻ, âm mưu lật đổ chính quyền. Từ nhỏ họ đã được giáo dục như vậy và họ nghe theo như vậy. Chính trị đối với họ là một " món ăn tinh thần " được Đảng cộng sản cho ăn suốt cuộc đời của họ qua những buổi gọi là " Bồi dưỡng chính trị cho cán bộ- công nhân viên chức - sinh viên và học sinh ". Ăn xong thì phải cho biết cảm tưởng sau khi ăn, có tiêu hóa hết không. Và để đo lường mức độ " tiêu hóa " của người ta thì đảng gọi là " Thảo luận chính trị " 100 người đều tiêu hóa hết và ca ngợi đảng quang vinh. Em nào không tiêu hóa hay tiêu hóa chậm thì bị xếp loại , tư tưởng không tiến bộ. Hay đại loại bị chửi là thứ Ngu Lâu - Dốt Bền - Khó Đào Tạo.

Cho nên đài VOA là đài phản động, đài của thế lực thù địch. Không cần xem thì cũng biết đấy là đài địch. Dù đài VOA có đưa tin chính xác cũng không tin được vì tất cả báo chí của đảng đã nói rõ ràng như vậy rồi. Đấy là chân lý.

Vì thế, biết làm sao bây giờ.... Thôi hỏng ấy trang nhà nên mở thêm một diễn đàn gọi là " Đọc Báo Vẹm " rồi quởn quởn tui đăng mấy cái clip video của Hoàng Tuấn trên Sanjosé lên cho bà con giải trí, ông này chuyên môn đọc báo trong nước nha. Không có đưa báo hải ngoại vào clip của ổng đâu. Nghe cũng vui tai, và dân trong nước rất khoái nghe ổng nói chuyện. Chớ mà đăng bài thì nhiều người làm biếng đọc, mà đọc thì không hiểu hoặc hiểu sai, mất công người đăng lại ngồi gỏ lóc cóc giải thích. Mà mỗi ngày có 24 giờ nó quá ngắn ngủi để mình giải quyết công việc, bỏ công ra giải thích mất toi đi 1 giờ uổng phí.......
 
Cường Date: Thứ Sáu, 10 Apr 2015, 7:07 AM | Message # 6
Major general
Group: Disciples
Messages: 352
Status: Tạm vắng
happy
Biết chứ, biết nhiều nữa là khác.

"Còn đối với những người đang sống tại Việt Nam thì bài viết nào đụng chạm đến chính quyền thì họ gom lại cho là chuyện chính trị. Mà đã là chính trị thì chỉ có báo của Đảng mới nói đúng, nói thật còn ngoài ra thì đều là xuyên tạc , gây chia rẻ, âm mưu lật đổ chính quyền. Từ nhỏ họ đã được giáo dục như vậy và họ nghe theo như vậy. Chính trị đối với họ là một " món ăn tinh thần " được Đảng cộng sản cho ăn suốt cuộc đời của họ qua những buổi gọi là " Bồi dưỡng chính trị cho cán bộ- công nhân viên chức - sinh viên và học sinh ". Ăn xong thì phải cho biết cảm tưởng sau khi ăn, có tiêu hóa hết không. Và để đo lường mức độ " tiêu hóa " của người ta thì đảng gọi là " Thảo luận chính trị " 100 người đều tiêu hóa hết và ca ngợi đảng quang vinh. Em nào không tiêu hóa hay tiêu hóa chậm thì bị xếp loại , tư tưởng không tiến bộ. Hay đại loại bị chửi là thứ Ngu Lâu - Dốt Bền - Khó Đào Tạo.

Cho nên đài VOA là đài phản động, đài của thế lực thù địch. Không cần xem thì cũng biết đấy là đài địch. Dù đài VOA có đưa tin chính xác cũng không tin được vì tất cả báo chí của đảng đã nói rõ ràng như vậy rồi. Đấy là chân lý. "


Bác ThanhLongPhapSu sai rồi, hoặc là chưa rõ hết thôi. Ý tôi là phải có "Thủ đoạn" chứ, hơi đâu gân cổ mà phun vôi tội vạ thì ích lợi gì phải hông. Nhất trí cao với Anh Toàn, nhưng tại thấy bài viết hay hay mới lần theo Nguồn thì thấy các ý kiến rất chán vậy đó mà happy


Message edited by thanhlongphapsu - Thứ Sáu, 10 Apr 2015, 11:19 AM
 
atoanmt Date: Thứ Bảy, 11 Apr 2015, 11:07 AM | Message # 7
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Nhân chuyện về “Tự Do Ngôn Luận”, tôi nhớ đến chuyện xưa ! Xin kể ra để chia xẻ cùng các bạn.
Năm 1972, lúc đó tôi theo học tại Căn cứ Không Quân Mỹ ở Illinois, học cùng lớp với 14 Quốc Gia khác.

Tôi còn nhớ năm đó là năm nước Mỹ tổ-chức bầu Tổng Thống, và vị Tổng-Thống đương-nhiệm là Richard Nixon của Đảng Cộng-Hòa (Republican Party), lại ra ứng cử nữa.
Trong khi Đảng Dân chủ (Democratic Party) thì có Ông Thượng-Nghị-Sĩ (Senator) là George McGovern cùng ra tranh-cử . Như vậy, năm đó chỉ có 2 người ra tranh chức Tổng-Thống Mỹ mà thôi.

Thời điểm đó cũng như cho đến bây giờ, các nhà kinh-doanh luôn luôn nghĩ ra nhiều cách làm tiền, họ cho in đủ thứ về 2 người tranh cử, trên Áo, trên bích-chương, phù-hiệu và nhất là thêu sẵn trên các miếng vải tròn, để người mua dễ dàng dán vào Quần Áo, nói lên cảm tưởng của mình về 2 Vị tranh cử Tổng-Thống.

Nội dung của các thứ đó chỉ tóm gọn vào 2 điều: THÍCH hay KHÔNG THÍCH .
Do đó tôi đã thấy về đương-kim Tổng-Thống Nixon như sau:
- Nixon number One (Nixon tốt nhất)
- Nixon number Ten (Nixon tệ nhất)
- Nixon stupid, can’t stop VietNam War
(Nixon ngu xuẩn, không giải quyết chiến tranh Việt Nam) ...v...v...



(Nixon hông Hèn, chỉ là Thằng Sạo thôi)


(Mcgovern= Hoà Bình, Nixon= ham Tiền)


Hoặc về McGovern:
- McGovern number One (McGovern tốt nhất)
- McGovern number Ten (McGovern tệ nhất)
- McGovern crazy old man (McGovern là Ông Già điên) ...v...v...




(Mcgovern không thể liếm...chúng ta !)


Ai thích bầu người nào, thì mua cái phù hiệu như “Number One” rồi đính vào ngực Áo, còn người không thích thì mua “Number Ten” rồi đính vào Mông !

Tôi, lúc đó dĩ nhiên là không dính dáng gì đến việc Bầu Tổng-Thống của Mỹ ! Tuy là đang học tại Trường Mỹ, nhưng tôi vẫn TỰ DO PHÁT BIỂU CẢM TƯỞNG CỦA MÌNH !
Nên Tôi ... dzui-dzẻ mua 2 miếng Dán ... mà cho cả 2 Vị vào Mông của mình như hình thí-dụ dưới đây:

(McGovern là Ông Già điên ! Nixon thì Ngu xuẩn)


Cuối tuần, từ trưa Thứ Sáu là nghỉ học cho đến Thứ Hai mới học lại, là tôi cứ bận cái Quần Jean, mà dưới Mông dán 2 tấm chê luôn cả 2 Vị, trong đó có đương-kim Tổng -Thống !

Tôi cứ mặc như vậy và đi lung-tung từ trong Trường ra Phố, các Sĩ Quan Mỹ ở Trường, và các người dân Mỹ ngoài đường phố, khi nhìn thấy Tôi mặc như vậy, ai ai cũng cười vui-vẻ và còn đưa 1 ngón Tay Cái lên biểu lộ “Tốt” với tôi nữa !

Lúc đó, tôi đã biết nghĩ đến tình-trạng du học ở các Nước Cộng-Sản ! Họ có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ được đến chuyện tôi làm như vậy !

Trái lại, họ phải khúm-núm, sợ sệt và mở miệng ra là tung hô:
“Liên-Xô Vĩ-Đại”, hoặc “Trung-Quốc Vĩ Đại” mà thôi !

Năm đó là năm 1972, bây gờ là 2015, đã 43 năm, thử hỏi đất nước chúng ta, bây giờ, có được TỰ DO thêu hình “Xếp” xòng vào Mông đít không ?

Có lần tôi lang-thang ra phố, bỗng thấy 1 Anh Mỹ, chạy xe lại đậu trên lề đường, rồi Anh ta leo lên nóc xe, tay cầm cái máy Radio-Cassette, ghim micro vào, rồi cầm Micro mà bắt đầu hét toang lên chửi Tổng-Thống Nixon !

Cặp loa từ cái máy Cassette phát ra, dội vào Kiếng của các cửa hàng nên vang dội ! lập tức mọi người bu quanh để nghe, trong đó có tôi !

Nhưng vừa nghe được có chừng 1 phút, thì đã có tiếng hụ còi của xe Cảnh-Sát chạy đến, tôi giựt mình tính dzọt ... sợ bị bắt oan !

Nhưng khi thấy tất cả mọi người chung quanh, ai nấy cũng đều tỉnh bơ như không, họ cứ lắng nghe anh chàng đang chửi Tổng-Thống ... nên Tôi cũng đứng im quan-sát, chờ coi Cảnh-Sát đến tóm cổ cái tên “phản-động, chống Tổng-Thống” này !

Cảnh-Sát đến hàng loạt, ngay lập tức họ chen vào đám đông, nắm tay nhau thành 1 vòng tròn bao chung quanh chiếc Xe mà anh chàng “phản-động” đang đứng trên nóc gân cổ hét hò...
Cảnh-Sát chỉ bao thành vòng tròn như thế mà không làm gì khác hơn nữa!
Ngạc-nhiên vô cùng, tôi khều 1 Ông Cảnh-Sát và hỏi:
-“Cái Anh kia đang chửi Tổng-Thống te-tua, chửi văng nước mồm nước miếng ... muốn tắt Bếp luôn ! sao Cảnh-Sát không bắt, mà vây thành vòng tròn làm gì ? Chờ 1 lát mới bắt hả?”


Anh Cảnh-Sát nhe răng cười với tôi rồi đáp:
-“Bây giờ là “Mùa Bầu Cử” là dzui nhất, vì đây là lúc mọi người dân tha-hồ mà dùng các từ-ngữ quái-đản nhất để phát- biểu cảm-tưởng của mình. Anh kia đang xử dụng quyền đó, nên Anh ta thoải-mái chửi mà ! Chúng tôi không bắt Anh ta được !”


Tôi hỏi tiếp:
-“Không bắt ?, vậy các Anh bao chung quanh làm gì dzậy ?”


Anh Cảnh-Sát trợn mắt nhìn tôi rồi đáp:
-“Anh này đang dùng “Quyền Tự-Do Ngôn-Luận” để phát biểu, Anh đang chửi Tổng-Thống, nhưng mà rủi trong đám đông nghe kia, có những người ái-mộ Tổng-Thống, họ nghe chói lỗ tai, rồi họ nhào dzô đánh Anh ta thì sao ?
Do đó, chúng tôi đến vây quanh là làm 1 hàng rào Cảnh-Sát để bảo-vệ quyền phát biểu của anh ta đó !”


Nghe vậy, tôi liền đưa Tay lên trán Chào kiều nhà Binh với Anh Cảnh-Sát để tỏ lòng KÍNH PHỤC CÁI CHẾ ĐỘ TỰ DO của đất nước Anh !

Anh Cảnh-Sát thấy tôi chào như vậy, vội cuống lên, cũng đưa tay lên Trán chào lại đáp lễ.

Chờ anh ta chào mình xong, tôi mới quay lưng lại, tay chỉ vào cái Mông của mình cho Anh Cảnh-Sát coi ! Anh ta cười vang lên quá xá luôn !

Bi giờ nhớ lại vẫn còn thấy mắc cười ...
(Cái thái-độ đưa ... Mông cho cảnh-Sát coi ...)
Dzui ác lun ...


AToanMT
 
LongTracAn Date: Thứ Bảy, 11 Apr 2015, 1:13 PM | Message # 8
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng


Đại Bi Chú
 
Cường Date: Thứ Bảy, 11 Apr 2015, 7:39 PM | Message # 9
Major general
Group: Disciples
Messages: 352
Status: Tạm vắng
 
FORUM » TRANG THÔNG TIN » TIN NÊN BIẾT » Ai là kẻ thù của Việt Nam? (Nguyễn Hưng Quốc)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO