Thứ Năm
25 Apr 2024
6:50 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG PHẬT GIÁO » PHẬT-SỰ MUÔN NƠI » PHÉP MẦU QUÁN THẾ ÂM (Hoàng Hương Trang)
PHÉP MẦU QUÁN THẾ ÂM
saigoneses Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 10:50 AM | Message # 1
Lieutenant general
Group: Administrators
Messages: 505
Status: Tạm vắng


PHÉP MẦU QUÁN THẾ ÂM

Năm tôi gần 30 tuổi, bỗng dưng phát một bệnh lạ, bụng càng ngày càng sưng, nặng nề, khó chịu. Tôi đã đi khám nhiều thầy, uống nhiều thuốc nhưng vẫn không khỏi. Thuở ấy, năm 1966, chưa có siêu âm hiện đại như bây giờ, nên bác sĩ cũng không rõ là bệnh gì. Tuy vậy, tôi ăn uống bình thường, hàng ngày vẫn đi dạy học. Ít lâu sau, khoảng đầu năm 1967, bệnh càng nặng hơn. Bụng càng sưng to, đỏ như tôm luộc, ấn vào đâu cũng đau, càng ngày càng không ăn uống được, nôn ói và đi lại không vững vàng, hai chân phải lết gần như bại liệt...

Tôi quyết định đến nhà thương Grall của Pháp (bây giờ là Bệnh viện Nhi Đồng 2). Gặp chiều Chủ nhật, tôi đang mong người nhà ở Vũng Tàu về để đưa vào bệnh viện, thì nhà văn Dương Nghiễm Mậu đến thăm nghĩa phụ tôi là kịch tác gia Vi Huyền Đắc. Nhìn tôi, anh kêu lên thảng thốt:
“Trời ơi, cô có bệnh gì nặng không mà đôi mắt thất thần thế kia?”.

Tôi kể bệnh vắn tắt cho anh nghe và bảo đang chờ người nhà ở Vũng Tàu vào để đưa đi bệnh viện. Anh Mậu bảo:
”Đi ngay đi, không nên chờ nữa, tôi đi gọi taxi vào đưa cô đi...”.

Thế là anh chạy ra đầu ngõ đón taxi. Nghĩa phụ và anh đưa tôi vào nhà thương Grall.

Tôi được làm thủ tục mổ cấp cứu vì chính bác sĩ khám cũng không xác định được bệnh gì. Chiều tối hôm ấy, người nhà vào đến thì tôi đã mổ cấp cứu xong. Cái bụng sưng to ấy, chứa gần một lít mủ, bác sĩ rút hết chất dịch mủ ra, bơm kháng sinh vào rửa sạch rồi đóng ổ bụng, đưa qua phòng hậu phẫu chờ tan thuốc mê. Thấy sau khi mổ, bụng đã xẹp xuống và không đau nữa, tôi mừng là đã hết bệnh. Nhưng không phải thế, chất mủ trong ổ bụng đưa đi xét nghiệm không có vi trùng gì cả, cũng không phải lao màng bụng nên trên bệnh án để là “Nghi ngờ lao màng bụng”

Mổ xong vẫn không lành bệnh, sức khỏe tôi càng yếu hơn trước khi mổ, không ăn uống gì được, chỉ sống nhờ truyền dịch suốt ngày đêm, di chuyển đi khám hoặc chụp phim phải bằng băng ca chứ tôi cũng không đủ sức ngồi xe lăn được. Kéo dài vài tuần sau thì bác sĩ cho chuyển bệnh xuống khu Calmette (khu bệnh lao) và cho điều trị theo phác đồ bệnh lao. Tuy nhiên 2 tháng sau tôi vẫn nằm liệt và không có dấu hiệu gì gọi là bớt bệnh. Trước khi mổ, tôi cân được 46kg, sau 2 tháng tôi chỉ còn 34kg, bác sĩ lắc đầu:
“Nếu tụt xuống 32kg thì... hết cách”.
Tôi vô cùng tuyệt vọng, chỉ còn nằm chờ chết!

Đêm hôm đó, tôi bỗng nhớ mẹ tôi vô cùng, và tôi cũng nhớ lại ngày xưa, lúc sinh thời, mẹ tôi vào hội thờ Phật Bà Quan Âm. Lúc nào có chuyện lo buồn, thất bại, bệnh hoạn mẹ tôi đều thành kính cầu xin Phật Bà phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Tôi bỗng thấy như trước mắt tôi có một tia sáng chiếu rọi. Tôi thành kính chắp hai tay lên ngực, trong tư thế nằm liệt cả hai chân không dậy được, tôi thành tâm cầu nguyện:
“Con kính lạy Phật Bà Quan Âm, lúc xưa mẹ con rất tin tưởng sự linh ứng kỳ diệu của Ngài, nay con cũng thế con xin Ngài xét cho, nếu con không còn ích lợi gì nữa, thì xin Ngài cho con theo về với mẹ con cho đỡ đau đớn nặng nề thân xác. Nếu Ngài thấy con còn ích lợi cho đời, xin Ngài nội trong đêm nay hãy cất gánh nặng bệnh tật ra khỏi người con, sáng mai thức dậy con sẽ là một người khỏe mạnh. Được vậy con nguyện suốt đời xin kính thờ Ngài là người Mẹ cao cả của con, và sẽ làm điều tốt, điều thiện theo Ngài... Nam-mô Đại từ Đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát...”

Đêm ấy, tôi ngủ li bì, không biết gì cả. Sáng sớm thức dậy, cứ ngỡ đang ở nhà, phải sửa soạn đi dạy kẻo trễ giờ... Chợt nhớ ra mình đang nằm ở bệnh viện nhưng cớ sao sáng nay người nhẹ hẫng, sảng khoái vô cùng. tưởng như chẳng hề đau ốm gì cả. Bác sĩ vào khám xong, chờ chai nước truyền dịch chảy hết, tôi tự rút kim rồi tự ngồi dậy, bỏ chân xuống đất, vịn đi quanh giường trước sự ngạc nhiên của những bệnh nhân xung quanh... Và chỉ vài tiếng đồng hồ sau, tôi đã chầm chậm một mình bước ra cửa sổ, xa khoảng 5m ngoài hành làng, níu tay vào song cửa nhìn xuống siêu thị Nguyễn Du (thuở ấy cả Sài Gòn chỉ mới có một siêu thị Nguyễn Du) và nhìn ngắm những hàng me lá xanh rung rinh trong nắng. Người tôi lâng lâng thú vị và cảm thấy mình đã khỏe thật rồi. Từ hôm ấy, tôi ăn ngon, ngủ khỏe, cứ dăm hôm là lên được nửa kí-lô.

Cuối tuần đó, được tin nhà thơ Đinh Hùng đã mất ở Bệnh việnh Bình Dân với bệnh ung thư dạ dầy, có buổi thơ Tao Đàn ở Đài Phát thanh Sài Gòn tưởng niệm anh. Tôi cũng là một diễn viên ngâm thơ của Tao Đàn nhiều năm. Nhà văn Nguyên Thị Vinh lái ô-tô đến thăm xem tôi thế nào (Nguyễn Thị Vinh là nhà văn nữ trong giai đoạn cuối của nhóm Tự Lực Văn Đoàn).

Chị vẫn nghĩ có lẽ tôi cũng sẽ chết như anh Đinh Hùng vì tuần trước chị đến thăm, chị đã che mặt ở góc tường mà khóc vì tuyệt vọng cho tôi. Đâu ngờ bây giờ tôi đòi đi đến đài phát thanh cùng chị để dự buổi tưởng niệm và ngâm 4 câu thơ thương tiếc anh:

Từ bệnh viện nghe tin anh mất
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời
Chim xa vỗ cánh bay rồi
Tao Đàn lặng ngắt tiếng người tài hoa
(H.H.T.
).


Như vậy tôi không đi đưa tang anh được nhưng đã đến dự buổi tưởng niệm kịp thời.

Chị Vinh dìu tôi xuống lầu đi đến đài, sau buổi thu âm, chị còn chở tôi đi ăn phở Hiền Vương, chạy vòng vòng ngắm phố xá, tối đến mới trả tôi về bệnh viện. Chị dắt tôi lên lầu, cười nói:
“Như vậy Trang đã được xóa tên trong sổ đen của Diêm Vương rồi!”

Sức khỏe tôi cứ lên phơi phới như diều gặp gió, 4 tháng sau tôi đã lên được 46kg, hoàn toàn hết bệnh, trắng trẻo hồng hào. Tôi còn nằm thêm mấy tháng ở nhà thương để được theo dõi kỹ hơn. Tổng cộng tôi đã nằm viện 8 tháng, phải bán một căn nhà ở Vũng Tàu để trả viện phí. Và kể từ đó đến nay tôi đã 80 tuổi hầu như không có bệnh tật gì đáng kể. Trước khi tôi xuất viện, vị bác sĩ người Pháp nhìn tôi kinh ngạc:
“Có lẽ phép mầu nào đó đã cứu cô chứ không phải chúng tôi...”

Tôi biết, Đức Bồ-tát Quán Thế Âm linh ứng đã nghe được lời cầu nguyện của tôi đêm đó và Ngài đã cứu tôi như một người mẹ che chở cứu vớt đứa con. Ngài đã cho tôi một đời sống thứ hai. Tôi thầm tạ ơn Ngài.

Từ đó, dù dọn nhà đi đâu, trong nhà tôi cũng treo ảnh tượng để thờ Ngài. Mỗi đêm tôi đều tụng niệm danh hiệu Ngài trước khi ngủ:
“Nam-mô Đại từ Đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát”

Hoàng Hương Trang
19/10/2013


Message edited by saigoneses - Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 8:42 PM
 
LongTracAn Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 11:50 AM | Message # 2
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng


Đại Bi Chú
 
atoanmt Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 12:19 PM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 5:17 PM | Message # 4
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
 
kathy Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 8:59 PM | Message # 5
Colonel general
Group: Users
Messages: 900
Status: Tạm vắng
 
thanhxuansg Date: Thứ Sáu, 18 Oct 2013, 9:39 PM | Message # 6
Lieutenant colonel
Group: Users
Messages: 113
Status: Tạm vắng
 
FORUM » TRANG PHẬT GIÁO » PHẬT-SỰ MUÔN NƠI » PHÉP MẦU QUÁN THẾ ÂM (Hoàng Hương Trang)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO