Chủ Nhật
28 Apr 2024
1:43 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG KIẾN THỨC » TRUYỆN XỬ THẾ » Thư gởi từ Nhật (Thư của một Cảnh sát Nhật gốc Việt)
Thư gởi từ Nhật
Nam Date: Thứ Năm, 17 Mar 2011, 7:56 PM | Message # 1
Lieutenant colonel
Group: Moderators
Messages: 114
Status: Tạm vắng
Xin chào anh Đào

Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.

Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.

Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

Hà Minh Thành

 
cuongej Date: Thứ Năm, 17 Mar 2011, 9:20 PM | Message # 2
Lieutenant colonel
Group: Disciples
Messages: 121
Status: Tạm vắng
Tội nghiệp em bé quá, mong sao mẹ và em của bé đã chạy kịp...Cầu Trời, Phật độ trì cho những người dân nước Nhật mau qua kiếp nạn này
 
HHMT Date: Thứ Sáu, 18 Mar 2011, 1:00 AM | Message # 3
Sergeant
Group: Moderators
Messages: 34
Status: Tạm vắng
Lá thư từ Fukushima

Đăng bởi bvnpost on 18/03/2011

Anh Hùng thân mến,

Xin chuyển tiếp đến anh bức thư của Tiến sĩ Hà Minh Thành, một người Việt sống tại Nhật Bản và đang tham gia giải quyết hậu quả động đất và sóng thần tại Fukushima.

Theo tôi thì đây là một bài viết rất sâu sắc, đáng để cho tất cả mọi người trên trái đất này đọc, nhất là người Việt, để mà suy ngẫm về bản thân mình, về đồng bào và dân tộc mình.

Có lẽ không có cường quốc nào trên thế giới có khả năng đảm bảo an toàn của nhà máy điện nguyên tử tốt hơn so với Nhật Bản. Vậy mà đất nước vĩ đại này cũng không tránh khỏi thảm họa hạt nhân.

Hy vọng những người đang cổ động và thúc đẩy việc xây dựng nhà máy điện nguyên tử ở Việt Nam sẽ suy nghĩ lại… Không thể dùng mấy lời hứa hão và con số xác suất để biện hộ cho độ an toàn của nhà máy điện nguyên tử. Không thể bịt tai, bịt mắt để chạy theo giấc mộng của bản thân, mà quên rằng không ai, không thế lực nào có quyền hy sinh hàng triệu người khác!

Bằng việc chuyển tiếp bức thư này, tôi muốn bày tỏ sự chia sẻ sâu sắc và lòng tôn trọng cao độ của tôi đối với nhân dân Nhật Bản.

Theo tôi thì trang Bauxitevn nên đăng lại bức thư của Tiến sĩ Hà Minh Thành để nhiều người tham khảo.

Hoàng Xuân Phú

Xin chào anh Đ.,

Xin được giới thiệu tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh N. H. V. tôi mới được biết anh và trang tin của anh dù tôi làm việc cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân hạnh được làm quen với anh.

Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tôi đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm. Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay, chụp hình và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu còn mặc niệm, có cảnh sát tăng phái còn khóc nhưng bây giờ thì không còn thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua còn không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.

Ký giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin, khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả bãi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt, đã phải thốt lên: "50 năm nữa, kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có trình độ dân trí và ý thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn mình là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ".

Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ còn người Việt mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đã khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.

Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói". Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là "Nhân sinh nhất mộng, bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật". Cái sự hy sinh vì người một cách vô ngã của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của mình tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, còn nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói còn thê thảm hơn tôi nhiều và chắc còn phải đói nhiều trong cả cuộc đời vì không gia đình nữa. Những công án thiền của Bích Nham Lục, Vô Môn Quan hoàn toàn vô nghĩa so với hành động của một đứa bé 9 tuổi.

Xưa nay tôi không phục lắm người Nhật từ khi còn đi học, làm kỹ sư rồi làm cảnh sát thì phải luôn tiếp xúc với những người Nhật ở mặt trái của xã hội. Nhưng mà hành động của người dân Nhật trong vùng động đất bây giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.

Tình hình quanh nhà máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh, hiện tại tụi tôi đã được phát sẵn khẩu trang và đồng phục nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính đến tình huống xấu nhất là bỏ cả vùng miền Đông. Tôi không phải chuyên ngành về nguyên tử lực như anh nên không hiểu lắm về tác hại của phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh Đ. nếu được nên sắp xếp cho vợ con về VN trước thì tốt nhất. Tôi sợ tới lúc xấu nhất không còn vé máy bay.

Tôi thì bà xã người Nhật, con gái cũng mới ra trường y tá và cũng đang hoạt động cứu trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này. Tôi hỏi con gái tôi "Tình hình có vẻ nguy hiểm, con có muốn đi VN lánh nạn không". Nhỏ con gái của tôi trả lời "Đi đâu bây giờ, xung quanh con với cha người ta chết với bị thương hàng hàng lớp lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó". Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng trú tạm lánh nạn một mình không thì bà xã tôi nói với tôi rằng người Nhật của họ thì 36 kế của Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được tới cái kế 35. Cái chước cuối cùng "Tẩu vi thượng sách" không có chỗ dùng vì cái xứ đảo này không có chỗ nào để mà chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi. Thôi thì tôi thân phận dính líu tới cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con gì cũng không chạy không lẽ một mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi có hít chút phóng xạ vô nữa cũng chẳng sao cả. Mang cái ơn nghĩa với đất nước này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến lúc có cơ hội để trả ơn cho họ vậy.

Hy vọng không có gì xảy ra, khoảng 3 tuần nữa có thể trở về Saitama. Hy vọng được gặp anh Đ. nếu anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều hơn. Tôi năm nay 56 tuổi.

Chắc cỡ tuổi của anh. Chúc anh và gia quyến an toàn.

Hà Minh Thành

Message edited by HHMT - Thứ Sáu, 18 Mar 2011, 1:01 AM
 
atoanmt Date: Thứ Sáu, 18 Mar 2011, 6:14 AM | Message # 4
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
2 Bạn:
NAMHHMT
Hơn bao giờ hết, trước thảm-họa thiên-tai của Người Nhật, cả thế-giới theo dõi trên truyền-hình, trên các thông-tin khác, ai ai cũng ngậm-ngùi thương cho người Nhật, mà với những người tinh-tế, thì bên cạnh sự thương cảm đó, họ còn thêm 1 nỗi kính-phục trước những cách đối-xử đầy bình-tĩnh, đạo-đức và tinh-thần tự-trọng cao độ tuyệt-vời của Người Nhật...

4o năm trước, ờ Sàigòn, tôi có đọc 1 chuyện ngắn, do 1 Giáo Sư Mỹ khi công-tác ở Nhật kể lại, tựa đề là: "Chiếc Khăn Tay"
Tôi không nhớ hết được tình-tiết của câu chuyện, nhưng chỉ có 1 điều đáng nhớ nhất mà Tác-Giả đã lấy ra làm "Tên Tựa" cho câu chuyện...
Đại-khái là Ông Giáo-Sư Mỹ đó đến nhà 1 gia đình người Nhật, ông được bà chủ nhà ra tiếp.

Trong hai lần trò chuyện, ông để ý thấy Bà chủ nhà luôn ngồi nghiêm-trang, nói chuyện lịch-sự vui-vẻ...

Nhất là lần thứ hai, khi ông đến để báo tin dữ là Chồng của bà ta vừa chết.
Bà ta vẫn ngồi nghiêm-trang , vẫn từ-tốn trả lời ông, vẫn nói năng điềm-tĩnh, tế-nhị và lịch-sự. Không bật ra gào thét khóc òa như ông thầm đoán trước.

Bà cũng khóc, nhưng khóc 1 cách âm-thầm, chịu đựng và vô-cùng tế-nhị.
Ông Giáo-Sư hiểu rằng, với lòng TỰ-TRỌNG, Bà không muốn cho ông thấy cái đau-đớn của của Bà, sợ rằng mình sẽ làm người đối-diện phải buồn lây !

Bà khóc bằng 2 bàn tay !

Vì ông Giáo-Sư ngầm để ý mới thấy cái khóc đó của Bà:

Hai bàn tay Bà cầm "Chiếc khăn tay" nhỏ, trong khi bên trên, Mặt và Môi Bà nói chuyện bình-thường, còn ở dưới, hai bàn tay của bà để trên đùi, đã run-rẩy, đã vặn-vẹo chiếc khăn tay một cách âm-thầm, nhưng đủ để cho

Ông Giáo-Sư cảm được là hai bàn tay của Bà đang khóc !.

Kể từ sau khi đọc chuyện "Chiếc Khăn Tay" đó, tôi đã cố gắng tập tánh điềm-đạm, tự-chủ, nếu có những nỗi muộn-phiền nào, thì tập âm-thầm giữ lấy cho riêng mình chứ không lộ ra để thêm làm phiền lòng người khác.
......

Xin dỡ nón chào và cung kính bái-phục lòng vị-tha, đạo-đức của Người Nhật...


AToanMT
 
ThuanThien Date: Thứ Sáu, 18 Mar 2011, 6:39 AM | Message # 5
Major general
Group: Users
Messages: 446
Status: Tạm vắng
THẦY ATOANMT
NAM HUYNH HHMT
 
cafesnt Date: Thứ Sáu, 18 Mar 2011, 9:31 AM | Message # 6
Major general
Group: Moderators
Messages: 357
Status: Tạm vắng
Cafe đã từng đọc đâu đó có câu nói :

"Trên đời có hai thứ tôi phải cúi đầu thán phục đó là Thiên Tài và lòng tốt"

Nhưng qua mấy bài viết trên đây thì Người Nhật có nhiều điều khiến cho chúng ta phải cúi đầu thán phục !

Cảm ơn Thầy Toàn, cảm ơn Huynh Nam, Cảm ơn HHMT và cảm ơn tất cả !

http://orkutluv.com/ graphic comments-Thank You Pictures
 
Nam Date: Chủ Nhật, 03 Apr 2011, 8:33 AM | Message # 7
Lieutenant colonel
Group: Moderators
Messages: 114
Status: Tạm vắng
cafesnt,

 
hailove Date: Thứ Năm, 14 Apr 2011, 9:10 AM | Message # 8
Lieutenant general
Group: Moderators
Messages: 514
Status: Tạm vắng
trước đây hailove có đọc 1 quyển sách tựa đề"đi tìm chốn bình an" của 1 cư sĩ đã 77 tuổi hơn nói về đề tài tận thế,trong bài dẫn chứng bằng sấm trạng trình và đức huỳnh giáo chủ,trong đó hailove đặc biệt chú ý đến câu:đầu tiên nước nhật sẽ bị chìm trong biển nước.Hailove lúc đầu thấy sao thầy này phán lung tung quá,gì mà năm 2012 sẽ tận thế rồi còn phán nước nhật bị chìm trong biển nước trước tiên nữa.đến giờ thì thấy nước nhật bị vậy thật thì thấy đau lòng quá(nhưng vẫn chưa tin 2012 tận thế đâu)
sad :( sad :( sad :( sad :( sad


NAM MÔ DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG VƯƠNG PHẬT

Message edited by hailove - Thứ Năm, 14 Apr 2011, 9:13 AM
 
FORUM » TRANG KIẾN THỨC » TRUYỆN XỬ THẾ » Thư gởi từ Nhật (Thư của một Cảnh sát Nhật gốc Việt)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO