MỘT PHÚT SỐNG THỰC
Phật giáo và đời sống - Nghệ thuật sống
Viết bởi Phúc Tâm Một phút, có thể dùng để mỉm cười; mỉm cười đối với người khác, đối với chính mình, đối với cuộc sống. Một phút, có thể dùng để ngắm nhìn con đường đi, thưởng thức một đóa hoa tươi đẹp, cảm nhận được đồng cỏ còn đẫm sương mai, hoặc thưởng thức dòng nước trong veo, vô nhiễm.
Một phút, có thể dùng để tĩnh tại lắng nghe, hoặc cất lên tiếng hát.
Một phút, có thể nắm chặt bàn tay của người khác, kết thêm một người bạn mới.
Một phút, có thể cảm nhận được trách nhiệm trên đôi vai, nỗi ưu tư của sự đợi chờ, sự bi ai của sầu muộn, sự bất lực của thất vọng, sự lạnh lẽo của cô đơn, sự đau khổ của thất bại, sự hớn hở của thắng lợi…
Một phút, có thể dùng để khích lệ một người khiến cho họ không còn nhụt chí, nản lòng; một phút, có thể đủ để con người chọn lại cuộc sống mới.
Một phút quan tâm dù để làm cho người con, người cha, bạn bè, học sinh, thầy cô… cảm nhận được hạnh phúc vô biên. Chỉ vỏn vẹn trong một phút thôi cũng đủ để làm nên sự miên viễn.
Một phút tợ như không đáng là gì, nhưng khi kính chào một người bạn của chúng ta vĩnh viễn giả từ cõi đời này, thì phút giây ấy trở nên thiêng liêng và trọng đại; lúc đi làm, phải chăng, đến muộn cũng chính là do giây phút này mà ra, thì chúng ta không lý do gì mà không trân quý phút giây ấy; chúng ta cũng hy vọng cuộc sống có thể mang đến cho con người một phút trước khi nói lời vĩnh biệt với chúng ta.
Trong một phút, con người có thể dùng nó để yêu, để tìm kiếm, để sẽ chia, để tha thứ, để chờ mong, để tin tưởng vào sự thắng lợi…
Trong một phút ngắn ngủi, một người có thể nói cái “đúng”, hoặc người khác lại nói là cái “sai”, tất cả đều có thể thay đổi cả cuộc sống của bạn.
Một phút dường như vô cùng ngắn ngủi và giả tạm, nhưng có thể lưu lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của chúng ta.
Có người đã từng nói: “Cần phải xem mỗi một phút giây như là giây phút cuối cùng”. Nếu như mọi người hàng ngày đều nhớ đến câu nói này, thì chúng ta có thế học được cách trân quý cuộc sống, trân quý một phút, khiến cho mỗi một phút trong cuộc đời đều ghi lại mỗi một phút giây mà bạn đã trải qua.
HỌC LÀM NGƯỜI
Phật giáo và đời sống - Nghệ thuật sống
Viết bởi Bạch Vân
Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.
Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư: Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.
Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta lại mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại dài lâu được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
Thứ ba “học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên biển lặng, lùi một bước thì biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Thứ tư “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu lẫn nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc va li, lúc cần dùng thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống lại không đặt xuống, cũng như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới có thể tự tại được!
Thứ sáu “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
Thứ bảy “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.(Theo Đại sư Tinh Vân, Liên Hải dịch)
Sưu tầm bởi cafesnt