Thứ Hai
06 May 2024
10:14 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN MA - TRUYỆN KINH DỊ » 36 Năm Và 18 Ngày
36 Năm Và 18 Ngày
tieuthu_soma Date: Thứ Tư, 07 Mar 2012, 2:08 PM | Message # 1
Colonel
Group: Users
Messages: 197
Status: Tạm vắng
Câu chuyện mà tôi đang viết ra đây để gửi đến các quý vị là một câu chuyện buồn và có vẻ hoang đường đã xảy ra trong thời chiến tranh của dân tộc Việt Nam mà,...nếu tôi không viết ra đây thì có lẽ các quý vị sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra được là có một chuyện như vậy đã từng xảy ra trên quê hương của chúng ta ngày trước.

Sỡ dĩ đến hôm nay tôi mới quyết định viết chuyện này ra đây vì tôi đã có lời cam kết là sẽ im lặng cho đến khi được phép và,nay tôi vừa được phép.

Để đổi lại sự im lặng bấy lâu nay,tôi đã được mời đến định cư tại Hoa Kỳ và được chăm lo chu đáo mọi mặt cho đến ngày sau cùng.

Chỉ sau khi tôi tìm về được với cộng đồng nhân loại ngày 19 tháng 06 năm 2007 và,sau đó đến sinh sống tại Hoa Kỳ vào đầu năm 2008 thì tôi mới được biết là vào năm 1974 người ta đã tìm ra được một vị sĩ quan người Nhật thuộc thời đệ nhị thế chiến, người đã trốn trong rừng Phi Luật Tân đến hai mươi chín năm và không hề hay biết là chiến tranh đã chấm dứt. Đó là Trung úy Hiroo Onoda.

Cũng vậy,quân đội của Pol Pot cũng có một người lính trong độ tuổi vị thành niên tên là Li Mun,cũng đã trải qua hai mươi lăm năm sống trong rừng và cũng không hề biết chiến tranh kết thúc và Pol Pot đã chết.

Cũng vậy,quân đội Việt Nam Cộng Hòa cũng có một người,quân đội Mỹ cũng có một người,hai người lính này,một Việt một Mỹ đã sống trong rừng rậm suốt ba mươi sáu năm và mười tám ngày.Người lính Mỹ là anh Trung sĩ John Hurst và tôi,người lính Biệt Kích Việt Nam Cộng Hòa,Hạ sĩ nhất Phan Đình Trọng.

Cũng giống như hai người lính nói trên,hai người chúng tôi cũng không hề biết được là chiến tranh đã chấm dứt vào ngày 30 tháng 04 năm 1975 và,hai người chúng tôi đã cố đến ba lần nhưng không thể nào thoát được ra khỏi khu rừng rậm,thoát khỏi cái hang rộng và sâu cho đến khi...

*

Vượt hết ngọn núi cao thì mặt trời cũng đã đứng bóng,anh John Hurst lấy tay áo quệt mồ hôi trán,anh vừa thở vừa nhìn về phía sau,phía tôi đang tiến đến gần bên anh và anh cười thật tươi,một nụ cười rạng rỡ của người chiến thắng và,sau khi cột con Jones vào một thân cây,anh nói:

- Kỳ này thì chắn chắn chúng ta đã đi đúng hướng rồi.Hôm nay đã đúng mười ngày rồi đấy bạn Trọng à.

Vừa đến chỗ anh John Hurst đứng,tôi dựa ngươì vào tảng đá để thở.Cả hai người chúng tôi mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả cái áo không còn nguyên vẹn.Anh John Hurst đưa cho tôi bình nước đã được nấu chín.Sau khi uống nước xong,anh John Hurst và tôi cùng nhìn vào cái la bàn nhỏ của quân đội Việt Nam Cộng Hoà cấp cho từ mười lăm năm về trước, nhưng vẫn còn rất tốt.

- Lần này thì tôi cam đoan với bạn Trọng là chúng ta sẽ đến một quốc gia nào đó chứ không như lần trước lại quay về cái hang rộng và sâu nữa đâu.

- Mình đi đúng hướng thì phải đến đúng mục tiêu chứ sao anh John.Hy vọng lần này anh hướng dẫn thì sẽ không như tôi và sẽ không xảy ra như lần trước nữa.

Nói rồi tôi nhắm đôi mắt lại ,tôi cần yên tĩnh trong giây lát vì sẽ lại tiếp tục cuộc hành trình tìm về với xã hội loài người.Tôi cần yên tĩnh vì tôi vẫn luôn luôn bị mang nặng trong đầu về những điều huyền bí của chuyến đi lần trước,chuyến đi do tôi hướng dẫn,thế mà đúng mười ngày sau,sau khi cả hai đi một đường thẳng từ điểm khởi hành thế mà rồi cả hai chúng tôi lại có mặt ngay trước cái hang rộng và sâu,cái hang mà chúng tôi đã ở trong đó nhiều năm qua.Chuyện không thể nào tin được thế mà nó đã xảy ra.

Lần trước,sau mười lăm năm cả hai người chúng tôi đã sinh sống trong một cái hang rộng và sâu mà vùng rừng núi này,cả hai người chúng tôi tin là thuộc quốc gia Lào. Chúng tôi đã quyết định tìm đường về với xã hội loài người,hay nói cho đúng hơn là tìm về với đơn vị, tìm về với đồng đội và với đồng bào.

Sau khi định hướng muốn đi,hai người chúng tôi đã thẳng tiến về phía trước mặt mà cả hai người chúng tôi tin rằng hướng đó là hướng có quốc gia Miến Điện.Mười ngày vượt qua mọi chướng ngại vật để đi cho đúng hướng thì tối ngày hôm đó,tức là ngày thứ mười cả hai người chúng tôi cùng bàng hoàng sợ hãi đến đứng chết lặng,đến muốn rụng rời cả tay lẫn chân ra khi chúng tôi thấy đang đứng đúng ngay địa điểm xuất phát.Nghĩa là tối ngày thứ mười khi mặt trời vừa xuống để chuẩn bị một đêm nữa trong rừng thẳm thì cái hang sâu và rộng mà hai người chúng tôi đã sống qua mười lăm năm trời nay đang hiển hiện ra trước mặt hai người chúng tôi.

Lần đó thì anh John Hurst đã trút tất cả sự bực bội lên người tôi,rồi anh còn mạt sát tôi nào là: Anh chỉ là binh sĩ mà lại không chịu nghe lời tôi là Trung sĩ với nhiều kinh nghiệm đi rừng và cũng đã từng là huấn luyện viên về cách đi và sống trong rừng cho biết bao nhiêu là binh sĩ của nhiều quốc gia.Nào là:Anh là người mang nhiều mặc cảm tự ti nên hễ có dịp là muốn cho người khác biết tài nhưng anh lại là người không có tài cán gì cả.Nào là...Bao nhiêu bực tức anh John Hurst đã trút ra hết và tôi thì chỉ biết im lặng vì sự thật đã hiển hiện ra đây cả rồi thì còn nói năng gì được nữa mà nói.

Tôi tuy chỉ là người lính có cấp bậc rất thấp,nhưng lại là người lính của binh chủng Biệt Kích,một binh chủng chuyên đào tạo những người lính để hoạt động trong rừng rậm nên tôi đã được huấn luyện sử dụng la bàn rất kỹ nhưng,tôi vẫn không thể nào hiểu được chuyện vừa xảy ra.

Sự vui mừng của anh John Hurst ngày hôm nay,ngày thứ mười của cuộc hành trình mà phía trước mặt vẫn là cánh rừng rậm thì...có lẽ tôi đã nhắm sai hướng đi thật.Hoặc có thể là cái la bàn của tôi,mà anh John Hurst đang cầm trong tay đã hư thật rồi.Nhưng...

- Mình tiếp tục đi chứ Trọng?

Tôi mở mắt ra khi nghe anh John Hurst hỏi.

- Đi,mình đi tiếp đến một chỗ nào có nước thì dừng lại nấu ăn và nghỉ đêm.

Từ mười lăm năm nay hai người chúng tôi còn sống được là nhờ thịt thú rừng và các loại cây lá.Bất cứ cây lá hoặc trái cây rừng nào mà con khỉ ăn được là con người đều ăn được hết.Có một loại chim ăn được trái mã tiền mà không bị gì cả.Loại trái này thì rất độc bởi nó là nguồn chính của ancalloit có độc tính cao như strychnin và brucin, được sử dụng trong y học.Bởi lý do đó nên chúng tôi đã nuôi một con khỉ từ bốn năm qua và, để làm vui lòng anh John,chúng tôi đặt tên nó là Jones.

*

Chúng tôi đang tìm chỗ để dừng chân nghỉ ngơi.Chúng tôi đã đi như vậy tính đến hôm nay đã được mười một ngày rồi.Anh John Hurst tỏ ra luôn hăng hái có lẽ cũng vì cho rằng mình đã nhắm đúng hướng đi.

- Anh Trọng ơi,qua khỏi đám cây đằng trước mặt thì mình sẽ nghỉ ở đó đêm nay nhé?

Tôi gật đầu mà không trả lời anh và trong khi chúng tôi vẫn còn len lỏi trong đám cây có dây leo chằng chịt thì con Jones bỗng la hét và nhìn thẳng về phía trước như mừng rỡ.Anh John Hurst và tôi cùng cố gắng tiến về phía trước và,sau khi ra khỏi khu rừng cây có dây leo thì cả hai người chúng tôi cùng đứng sững lại nhìn mà không hiểu làm sao lại có thể có chuyện kỳ quái như vậy được.Tôi quay nhìn anh John Hurst đang há hốc cái miệng ra và không một chút cử động nào.Hai con mắt của anh cứ nhìn trừng trừng về phía trước,về phía cái hang rộng và sâu...của chúng tôi.Anh đứng chôn chân tại chỗ như bị trời trồng và đồng thời cả thân mình anh đang run lên từng chập như người đang bị cơn sốt rét hành hạ vậy.Anh John Hurst bị xúc động mạnh nên anh đã đưa cả hai tay lên ôm mặt và khóc rống lên như một đứa trẻ con và đồng thời anh cứ lập đi lập lại câu:

- Ôi!Thượng Đế ôi sao lại có chuyện như thế này xảy ra được vậy. Ôi!Thượng Đế ôi sao lại có chuyện như thế này xảy ra được vậy.Ôi!Thượng Đế ôi sao....

- Bình tĩnh lại anh John à.Tôi nghĩ có lẽ tại cái la bàn của chúng ta đã...chỉ sai hướng đó thôi anh John à.

- Ôi!Anh Trọng ôi,làm sao mà chỉ sai hướng được chứ hả anh.Tôi nghĩ có lẽ...có lẽ tôi đã sơ ý khi nhắm hướng chứ làm sao mà cái la bàn này lại chỉ sai được.

Tôi cũng đang lo âu và sợ hãi,rõ ràng không thể nào có chuyện trùng hợp giữa hai lần như vậy được nhưng tôi vẫn cố nói như đã không có chuyện gì hệ trọng xảy ra.

- Lần tới thì cả hai người chúng mình cùng nhắm hướng và như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện sai trật được.

Câu nói đó của tôi đã làm cho anh John bình tĩnh lại đôi chút.

- Thì đúng như vậy anh Trọng à!Anh Trọng nói đúng lắm,lần sau cả hai người cùng nhắm hướng thì chắc chắn không bao giờ còn sai trật vào đâu nữa được phải không anh Trọng.Thượng Đế ôi...Anh Trọng ôi,có bao giờ anh nghĩ là chúng ta đã bị...bị...bị.

Tôi hiểu anh John muốn nói gì nhưng vì tôi cũng không muốn sự sợ hãi sẽ làm cho tôi trở nên hèn nhát nên tôi ngắt lời anh John:

- Cái la bàn không bị hư đâu anh John à.Thôi,đừng nghĩ lung tung nữa cho thêm nhức đầu.Bây giờ thì hai anh em mình cùng vào lại trong hang và nấu cái gì nóng ăn cho ấm,cả mấy ngày đi trong rừng cũng mệt và lạnh rồi anh John ạ.

Anh John bước chân đi xiêu vẹo ngã nghiêng như người bệnh mà cái đầu của anh thì cứ đảo quanh khắp khu rừng với cái mặt méo mó vì sợ.Anh bước theo tôi vào trong hang nhưng miệng anh thì cứ nói lẩm bẩm những câu gì đó mà tôi thì lại không muốn nghe.

Có lẽ anh John cảm thấy hối hận vì đã mạt sát tôi trong lần đi trước đây nên bây giờ đây anh bắt tôi phải ngồi yên một chỗ để anh nấu món súp thịt rắn cho tôi ăn.Gọi là món súp cho ra vẻ theo kiểu của người Mỹ vậy thôi chứ thật ra đó chỉ là món thịt rắn luộc vì không có muối hay gia vị gì cả.Từ mười lăm năm nay hai người chúng tôi chưa hề được thưởng thức đến hột muối hay viên đường nào cả nên cũng thèm lắm.

Nhìn anh John đang bận rộn với món súp,tôi nhớ lại cái ngày mà tôi đã gặp anh.Ngày đó anh sợ tôi giết anh vì anh lầm tưởng tôi là Việt Cộng.Còn tôi thì lại cũng sợ anh vì tưởng anh là người lính Liên Sô. Sau khi cả hai cùng qua khỏi cơn bỡ ngỡ và sợ hãi lúc ban đầu để rồi tôi nhìn kỹ đến cái quần anh đang mặc cùng với cái thẻ bài thì mới biết anh là một trong bốn người lính Mỹ mà nhóm chúng tôi có nhiệm vụ đi tìm.

*

- Ô!

Tôi đang bụm hai tay lại với nhau để hứng nước ở một khe núi có dòng nước thật nhỏ chảy ra,dòng nước mà tôi chưa biết xuất phát từ đâu,tôi giật mình khi nghe một tiếng nói thoát ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một người Tây phương mình trần đang đứng trước một bụi cây cách chỗ tôi chỉ vài bước.Có lẽ vì không ngờ gặp tôi nơi đây nên ông la lên tiếng ô rồi đứng yên tại chỗ,đồng thời ông đưa cả hai tay lên trời như đầu hàng.Phản ứng theo thói quen của người lính Biệt Kích,tôi chụp vội cây súng và chỉa mũi súng thẳng vào ông và lên đạn.Tôi cũng thật quá bất ngờ khi người đối diện lại là người Tây phương mà lúc đó tôi nghĩ là tên lính Liên Sô nhưng cũng chưa biết phải hành động ra sao thì ông,cùng lúc đưa hai tay lên cao ông đã nói và nói tiếng Việt Nam rất rõ:

- Đừng bắn,tôi xin đầu hàng!

- Ông là... đơn vị ông ở đâu và hiện có bao nhiêu người?

- Đơn vị...tôi không còn đơn vị và hiện tại chỉ có một mình tôi thôi.

- Ông là lính Mỹ hay...

- Tôi là người Mỹ,là lính Mỹ!Tôi xin đầu hàng.

- Lính Mỹ à?Còn ba người bạn của ông đâu?

- Ba người kia đã chết hết rồi và hiện tại chỉ còn một mình tôi thôi.Sao anh biết nhóm chúng tôi còn có ba người nữa?

Tôi dựa cây súng vào vách núi và ngồi bệt xuống đất,đồng thời tôi chỉ tay cho ông cùng ngồi xuống.Tôi không trả lời ngay câu ông hỏi mà nói:

- Tôi là lính Biệt Kích của Việt Nam Cộng Hoà chứ không phải là Việt Cộng.Nhóm chúng tôi có năm người và có nhiệm vụ vào đây tìm bốn người lính Mỹ,tôi nghĩ ông là một trong bốn người đó.

- Bốn người bạn của ông...

- Chết hết rồi.Bốn người bạn của tôi cũng chết hết rồi.Tôi tên là Trọng và cấp bậc là Hạ sĩ nhất.

- Tôi tên là John Hurst,cấp bậc Trung sĩ.

- Nếu tôi không lầm lẫn với ngày tháng thì tôi đã sống quanh khu rừng này hơn bốn năm rồi.Chúng tôi được thả xuống vùng rừng núi của Lào và cách xa Lao Bảo khoảng hai mươi cây số vào đêm tối ngày 02 tháng 06 năm 1971 với mục đích là tìm kiếm bốn binh sĩ Mỹ.Lúc đó tôi không hề thắc mắc là tại sao lại phải tìm kiếm mấy người lính Mỹ này làm gì vì trận chiến Hạ Lào không hề có bộ binh Mỹ tham dự.Từ đó cho đến nay tôi cứ loanh quanh mãi trong những khu rừng này để tìm đường về đơn vị nhưng không sao thực hiện được chỉ vì chỗ nào cũng có Việt Cộng hiện diện.Hơn bốn năm qua tôi cứ ngày thì trốn trong các hang,đêm đến mới mò ra tìm thức ăn và nước uống.Tôi chẳng còn biết vị trí tôi đang đứng là ở đâu và hướng nào để mà đi vì tất cả vật dụng đều đã bị mất hết chỉ còn lại cái la bàn và cây súng M16 này nhưng cũng chỉ còn có sáu viên đạn mà thôi.

Nói rồi tôi buồn bã và thất vọng nhìn xuống chỗ tôi đang ngồi vì tôi nghĩ người lính Mỹ này, ông Trung sĩ John Hurst cũng chẳng hơn gì tôi vì ông ta vừa xin đầu hàng.Ông John Hurst đến ngồi xuống bên cạnh tôi và nói:

- Chúng tôi gồm có bốn người được đưa vào đây trước khi chiến dịch Hạ Lào xảy ra là vì tin tình báo cho biết trong những khu rừng này,Việt Cộng có dựng ra hai trại tù nhốt lính Mỹ.Sau một thời gian tìm kiếm thì không thấy có một dấu vết nào là có hai trại tù nên khi chúng tôi chuẩn bị rút về thì được lệnh nằm lại để ghi nhận về sự tiến quân cũng như ghi nhận về khả năng chiến đấu của quân đội miền Nam.Tôi tiết lộ với anh một tin này và điều đó sẽ làm cho anh buồn lòng nhiều nhưng hiện tại chỉ còn có hai chúng ta và chưa biết những ngày sắp đến sẽ ra sao.Nhóm chúng tôi được nằm lại đây để chứng kiến quân đội miền Bắc tiêu diệt quân đội miền Nam.Theo mật ước thì chính phủ Hoa Kỳ sẽ rời bỏ miền Nam càng sớm càng tốt vì vậy một quân đội không còn khả năng chiến đấu cũng như phòng thủ sẽ giúp cho chúng tôi có cớ rút đi một cách danh dự sau khi đã bỏ nhiều tiền của và nhân mạng nhưng quân đội miền Nam vẫn tỏ ra yếu kém và không chịu chiến đấu.Quân đội miền Nam vốn đã phải phòng thủ một dải đất dài và rộng mà nay lại bị bắt buộc phải tung các sư đoàn thiện chiến nhất vào một trận chiến mà trận địa đã do quân đội miền Bắc lựa chọn thì sự thiệt hại của quân đội miền Nam sẽ không sao có thể tránh được.Nhưng,qua cuộc chiến vừa xảy ra đã chứng minh là quân đội miền Nam thừa sức đẩy lui quân đội miền Bắc ra khỏi những vị trí chiến lược nếu được viện trợ đầy đủ.

Có lẽ số mệnh của nhóm chúng tôi đã an bài nên khi chuẩn bị rút thì ba người kia đã bị thảm sát.Còn một mình,tôi đã cố tìm đường về nhưng không còn phương tiện liên lạc nên cuối cùng tôi cũng bị loanh quanh trong những khu rừng mà chưa tìm được cách thoát về.Cách nơi đây không xa có một cái hang rộng và sâu mà tôi đã ở trong đó từ mấy năm qua.Nếu anh Trọng chưa có chỗ nào an toàn thì mời anh đến ở với tôi và cả hai chúng ta sẽ cùng tìm đường về.

*

Hôm nay nữa là ngày thứ mười một khi cả hai người chúng tôi cùng con Jones đang tiếp tục cuộc hành trình tìm về với đồng loại sau một tháng nghỉ ngơi và,sau hai lần thất bại.

Cứ mỗi một chặng đường,cả hai người chúng tôi cùng dừng lại ở một điểm mà cả hai đã lựa chọn và lại tiếp tục chọn một điểm đến mới.Lần thứ ba này chúng tôi cũng lấy y hướng như hai lần trước nhưng tôi vẫn không hiểu được là vì sao những nơi chúng tôi đi qua thì lại hoàn toàn xa lạ và không còn một dấu tích gì về hai lần đã đi qua trước kia. Cái la bàn rõ ràng là vẫn còn rất tốt thế mà ba lần đều lấy cùng một hướng vậy mà cả ba lần cảnh trí trên đường đi đều khác nhau là tại sao thì tôi vẫn không sao hiểu được.

Chúng tôi vẫn bước đi với những bước chân dò dẫm cho đến chiều ngày hôm sau,tức ngày thứ mười hai.Chúng tôi cứ bước đi mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất sau rặng núi phía xa thì con Jones lại la hét và nhìn ngay về phía trước mặt như mừng vui.Ngay khi mà cả hai người chúng tôi đang vẫn tiến tới phía trước mặt trong nỗi lo sợ thì,cái hang rộng và sâu lại hiện ra sờ sờ trước mặt chúng tôi.Lần này thì anh John Hurst đã hoàn toàn mất hết bình tĩnh khi anh ôm lấy hai vai tôi và khóc rống lên thật thê thảm. Anh John cứ khóc mặc dù tôi cố nói như thế nào anh vẫn khóc và anh còn nằm lăn lộn vật vã ra mặt đất nữa.

- Trời ơi!Thượng Đế ơi,vậy là tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại mặt người thân yêu nữa rồi hu hu hu!Tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại nước Mỹ của tôi nữa rồi.Trời ơi là trời! Hu hu hu! Hu hu hu!

*

- Có lẽ chỗ đó là nghĩa địa vì tôi đếm được có tám mươi ba cái mô đất mà tôi nghĩ là những cái mộ anh John à.

- Sao từ bao lâu nay anh em mình không hề biết có cái nghĩa địa đó vậy?

- Tôi cũng thắc mắc như anh nhưng rồi cũng không có câu giải đáp.Tôi đang đi tìm măng và nấm thì tình cờ tôi thấy có những mô đất.Tôi đếm được tổng cộng là tám mươi ba cái mà tôi đoán đó là nghĩa địa chứ không biết chắc lắm.

- Anh có nghĩ là chúng ta...

Anh John không nói tiếp nhưng hai con mắt của anh lộ vẻ sợ hãi lắm.

Sau ba lần tìm đường về với thế giới của con người nhưng đều thất bại và,cũng vì cả ba lần cảnh vật trên đường đi đều diễn ra khác nhau sau khi chúng tôi lấy cùng một hướng đi đã làm cho chúng tôi quá sợ hãi nên từ đó cho đến nay cũng đã hơn mười lăm hay mười sáu hay mười bảy năm gì rồi mà chúng tôi không còn dám thực hiện một chuyến đi nào nữa.

- Chắc chắn phải có điều gì huyền bí chứ không thể tự nhiên như vậy được.

Anh John nói nhưng lại không nhìn tôi mà cứ nhìn trừng trừng ra cửa hang trông mặt anh như ngây như dại.

Từ khi thất bại lần thứ ba cho chuyến tìm về với con người cho đến nay,chúng tôi vẫn luôn nhìn lên bầu trời để mong có một chiếc máy bay nào bay qua là lập tức chúng tôi sẽ nổi lửa lên cầu cứu dù đó là máy bay của quân bạn hay của kẻ thù.Nhưng,bao năm qua rồi mà không bao giờ chúng tôi nhìn thấy một chiếc máy bay nào bay qua cả,cũng không hề nghe đến một tiếng súng nào.Khu rừng này chúng tôi tin là của quốc gia Lào nhưng sao không hề thấy quân đội Bắc Việt hay quân đội Lào di chuyển;cũng như cùng với quân đội Việt Nam Cộng Hòa giao chiến.Tất cả đều im lặng hoàn toàn.Im lặng đến lạnh lùng,đến như tiếng chim hay tiếng hú của thú dữ mà chúng tôi cũng không hề được nghe.Tất cả các con thú hình như đều bị câm khi đến gần khu sinh hoạt của chúng tôi, ngoại trừ con Jones.Sáu viên đạn của tôi khi gặp anh John,tôi đã bắn hết bốn viên để giết bốn con nai.Còn hai viên,tôi dành cho tôi một và một cho anh John nếu chẳng may gặp Việt Cộng thì nay cũng đã được xài cả rồi.Cây súng đã trở thành vật vô dụng.

Quần áo của chúng tôi tả tơi và mục nát hết nên chúng tôi phải kết các lá cây lại để che thân cho khỏi lạnh.Chúng tôi ao ước được gặp con người vô cùng dù đó là ai.Quân đội Việt Nam Cộng Hòa càng tốt mà Việt Cộng cũng chẳng sao.Chúng tôi không sợ thiếu thốn về vật chất nhưng sợ sự cô đơn,lạnh lẽo,sẽ giết chết dần chúng tôi mà không ai hay biết.Cũng may là cả hai người chúng tôi chưa hề bị bệnh hoạn một lần nào cả.Cám ơn Thượng Đế đã che chở cho chúng tôi.

Anh John thường xuyên kể chuyện gia đình của anh,mà mỗi lần anh kể lại làm cho tôi khóc khi nhớ đến thủ đô Sàigòn và những ngày lang thang trên con đường Lê Lợi với bạn bè.Anh John nói anh sẽ mời tôi đến gia đình anh để thưởng thức món gà nấu sốt với đậu đặc biệt mà chỉ có vợ anh nấu mới ngon.Anh có vợ và một con cùng người mẹ già.Anh tin rằng vợ anh sẽ không bao giờ xa anh cho dù không nhận được tin anh.Có những đêm tình cờ thức giấc tôi đã nhìn thấy anh thủ dâm.Tôi cũng vậy,tôi cũng phải thủ dâm vì...dù sao anh John và tôi cũng là con người,những con người tầm thường.

Tôi không hề hối hận một chút nào khi đã chọn binh chủng Biệt Kích để phục vụ quê hương.Tính tôi thích mạo hiểm và thích đi đây đi đó nên binh chủng này thật thích hợp với tôi.Cũng vì chọn binh chủng này nên tôi không bao giờ muốn có người yêu dù rằng đã có ít ra là ba cô gái đã đem lòng thương yêu tôi.Tất cả như là có sự sắp đặt của Thượng Đế...

- Trọng à,có lẽ chúng ta cũng nên đến đó xem ra sao chứ.

- Thì phải như vậy thôi chứ không thì mình cứ suy nghĩ hoài đau đầu lắm.

*

Con Jones leo lên một cái mô đất rồi ngồi yên trên đó.Đây là con Jones thứ ba của chúng tôi vì hai con trước đã chết rồi.Chính cái chết của hai con khỉ cũng làm cho chúng tôi sợ hãi mất một thời gian.Hai con Jones thứ nhất và thứ hai đang mạnh khỏe bình thường thì một buổi sáng tự nhiên bị gãy cổ như có người đã ra tay bẻ cổ chúng vậy.Cả hai con đều bị giết chết giống như nhau.

Trời vừa đứng bóng thì chúng tôi đã đào xong một cái mộ và một bộ xương người với dáng nằm nghiêng và co lại cùng cái xương sọ đã bị bể nát hiện ra.

Anh John nhìn quanh và hai con mắt của anh cứ láo liên như sợ có người đang lẩn quẩn đâu đây.Con Jones thì nhìn vào bộ xương và la hét như muốn chúng tôi phải đem bộ xương lên.Tôi đã lấy từng cái xương một lên và điều này đã làm cho con Jones thích thú vì nó không còn la hét nữa.

Phía dưới của bộ xương có một cái túi bằng da đã mục nát.Trong cái túi da có một mảnh giấy được gói trong ba lớp bao ny-lon.Tôi mở ba lớp bao ny-lon ra thì mảnh giấy được viết bằng tiếng Việt Nam như sau:

“Đây là vùng đất thuộc Ai-Lao và là khu sinh sống lâu đời của một giống dân người Hời.Chúng tôi gồm có tám mươi ba người và là những chiến binh của một binh đoàn Pháp đến đây để khai hoang và lập binh trại nhưng gặp sự chống đối của nhóm người Hời ở đây.Sau khi chúng tôi đã thanh toán sạch sẽ số dân người Hời này rồi thì chúng tôi đã không thể nào thoát ra khỏi khu rừng này được.Chúng tôi đã đi rất nhiều ngày và đi rất nhiều lần nhưng cuối cùng rồi thì lại cũng trở về y chỗ cũ.Chúng tôi bị kiệt sức vì đói,vì bệnh và, cũng vì thiếu thuốc men nên dần dần chúng tôi người trước kẻ sau đã lần lượt chết hết.Quý vị cũng sẽ không bao giờ tìm được đường ra khỏi đây bởi vì đi loanh quanh mãi rồi quý vị cũng sẽ trở về lại điểm xuất phát mà thôi.Tôi là người chết sau cùng nên,trong đêm cuối cùng của cuộc đời tôi đã được báo mộng bởi một người Hời nói ra điều bí mật mà theo tôi hiểu thì lúc đó tôi cũng không còn đủ sức để thực hiện được.Tôi ghi ra đây để nếu có ai chẳng may lọt vào vùng này và muốn thoát ra thì cần phải đọc cho thật kỹ nếu không muốn phải bỏ xác lại đây.Sau khi đọc xong thì nhớ để lại mảnh giấy này vào một nơi nào đó để những người sau có bị lạc vào đây họ cũng sẽ biết cách để thoát ra.

Quý vị phải làm đúng những điều sau đây: Đúng vào giữa đêm rằm quý vị hãy giết ngay con vật mà quý vị đang nuôi rồi uống cho hết máu của nó.Phải uống cho đến khi con vật thật sự không còn một giọt máu nào.Đợi cho đến khi mặt trời vừa ló dạng là quý vị phải lập tức nhắm cả hai con mắt lại rồi cứ thẳng hướng trước mặt mà bước đi.Cứ thẳng hướng phía trước mặt mà bước đi chứ đừng sợ gì cả và,cứ bước đi hoài đi cho đến khi nào thình lình bị rớt xuống một thác nước thì lúc đó quý vị được mở mắt ra và rồi cứ lội theo dòng nước thì sẽ thoát. Phải làm đúng như vậy thì mới mong thoát khỏi ra khu rừng này được.

Nên nhớ một điều rất quan trọng là: Nếu trong khi đang di chuyển mà mở mắt ra,dù chỉ mở hé một chút xíu thôi thì tức khắc quý vị sẽ bị trở nên điên loạn và,chỉ trong một vài giây đồng hồ thôi là cái đầu của quý vị sẽ tự bể nát ra từng mảnh vụn.

*

Những người thẩm vấn đã không tin những gì anh John Hurst và tôi thuật lại. Anh John Hurst và tôi thì lại hoàn toàn không biết khu rừng đó nằm ở vị trí nào,cho đến khi người Pháp tìm ra hồ sơ của tám mươi ba chiến binh bị mất tích năm xưa là có thật nhưng,họ cũng không biết các chiến binh đó đã chết ở trong khu rừng nào. /.

Topa
 
LongTracAn Date: Thứ Tư, 07 Mar 2012, 9:05 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng


Đại Bi Chú
 
atoanmt Date: Thứ Năm, 08 Mar 2012, 12:42 PM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
Nam Date: Thứ Bảy, 10 Mar 2012, 5:32 AM | Message # 4
Lieutenant colonel
Group: Moderators
Messages: 114
Status: Tạm vắng
Hay quá!

Không biết ai mai táng người thứ 83?


Message edited by Nam - Thứ Bảy, 10 Mar 2012, 5:32 AM
 
atoanmt Date: Thứ Bảy, 10 Mar 2012, 10:51 AM | Message # 5
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Quote (Nam)
Hay quá!

Không biết ai mai táng người thứ 83?

Nam
Chuyện hay, mờ câu hỏi của Nam cũng hay nữa !!!


AToanMT
 
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN MA - TRUYỆN KINH DỊ » 36 Năm Và 18 Ngày
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO