Thứ Tư
08 May 2024
5:13 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » THÀNH VIÊN » TRUYỆN ĐỈNH-CAO-TRÍ-TUỆ » Ước mơ hộ chiếu (Trịnh Hội)
Ước mơ hộ chiếu
atoanmt Date: Thứ Sáu, 24 Jul 2015, 12:32 PM | Message # 1
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Ước mơ hộ chiếu


Trịnh Hội


Có lẽ vì tôi đi hơi nhiều, nay đây mai đó, nên một số người thường hỏi tôi: thế anh mang quốc tịch gì?

Nói theo luật và chiếu theo luật thì tôi là người có ba quốc tịch: Úc, Mỹ và Việt Nam. Úc vì tôi lớn lên ở Úc từ năm 14 tuổi nên đã có passport sau 3 năm định cư ở đó. Mỹ vì tôi sang định cư ở Mỹ vào năm 2005 và mặc dù hiện nay chỉ đi đi về về nhưng tôi đã vào quốc tịch từ năm ngoái.

Riêng Việt Nam, không những tôi đã được cấp passport mà theo Bộ luật Công dân hiện hành thì tôi vẫn được xem như là một công dân của Việt Nam cho đến khi, nếu muốn từ bỏ quốc tịch, tôi phải viết thư cho Chủ tịch nước và đơn xin được chấp thuận.

Vậy mà lần nào vào Việt Nam tôi cũng phải xin visa. Và ngay cả khi có visa trong tay đã được cấp sau khi trả lệ phí 90 đô tại toà đại sứ Việt Nam ở Washington DC thì tôi vẫn không được cho vào Việt Nam. Ngay tại phi trường Tân Sơn Nhất cách đây 5 năm về trước. Đó cũng là lần cuối cùng tôi đặt chân về lại nơi sinh ra mình.

Tôi được cấp passport Việt Nam vì vào đầu năm 1985, ba tôi đã bảo lãnh chính thức mẹ và các chị em tôi sang Úc sinh sống. Lẽ ra nếu chiếu theo luật hiện hành của Việt Nam thì tôi phải tiếp tục được cấp hộ chiếu Việt Nam nay đã hết hạn. Và việc trở về Việt Nam lẽ ra không cần phải xin visa, là một đặc quyền như tất cả mọi công dân khác. Chứ không như bây giờ, phải xin, được cấp visa và sau đó thông qua một cửa ải khác (mà không một ai thông báo trước) thì mới được cho vào để thăm ông bà, bè bạn.

Mà nghĩ lại thấy cũng lạ. Nghịch lý này đâu chỉ xảy ra với riêng tôi mà nó được áp dụng với tất cả mọi công dân Việt Nam đang sinh sống và định cư ở nước ngoài. Nghe nói đâu lên đến hơn 3 triệu người. Hơn 3% dân số Việt Nam.

Vậy mà tôi chẳng thấy có ai nêu lên vấn đề này. Từ Đảng cho đến dân. Để cuối cùng ai cũng a lê hấp tuân thủ chính sách của Đảng, móc tiền túi trả cho Đảng, để về được Việt Nam. Để đọc được nhan nhản ở mọi nơi Đảng đang quyết tâm thực hiện một nhà nước pháp quyền đến ngần nào.

Thế mới lạ.

Nói như thế không có nghĩa là tôi đang có ý phàn nàn về việc tôi có hai, ba quốc tịch. Tôi cảm thấy rất may mắn là đằng khác. Mặc dù dĩ nhiên ước mơ của tôi là trong tương lai tôi sẽ sớm có dịp về sinh sống tại nơi sinh ra mình, nhưng hiện tại tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống và công việc mà tôi đang chọn.

Có hai quốc tịch Úc, Mỹ có nghĩa là phần lớn đi đến nơi nào trên thế giới, tôi cũng được chính quyền sở tại đối xử một cách văn minh hơn và tuyệt đại đa số các nước đều không buộc tôi phải xin visa trước cũng như ít khi tôi bị tra hỏi tại cửa khẩu qua nước họ để làm gì.

Không phải ai cũng có may mắn đó. Và thực tế hơn, không phải ai có tiền cũng có thể đến được một đất nước khác để thăm viếng mà không bị làm khó dễ. Nhất là đối với những công dân Việt Nam chỉ cầm trên tay độc nhất một passport Việt Nam.

Ngoại trừ 10 nước thành viên của ASEAN (trong đó có Việt Nam) không đòi hỏi công dân của họ phải có visa trước khi đi du lịch sang các nước thành viên khác, phần lớn các nước khác đều có những quy định khắt khe trong việc cấp visa cho công dân Việt Nam. Đặc biệt là các nước Mỹ, Úc, Canada.

Ngoài những thủ tục thường lệ như điền đơn, trả lệ phí, xin hẹn gặp phỏng vấn, các công dân Việt Nam còn phải chứng minh cho thấy họ sẽ trở về Việt Nam sau khi đi du lịch xong. Bất kể công việc của họ có sáng sủa hay cả gia đình vẫn đang ở Việt Nam hay không. Hay nhà cửa, tài sản họ có nhiều đến độ nào. Tôi biết mỗi ngày có rất nhiều đơn xin visa du lịch bị các toà đại sứ bác mặc dù người nộp đơn hoàn toàn không có ý định ở lại.

Cái khổ chỉ vì họ cầm trên tay hộ chiếu Việt Nam.

Bởi thế tôi chỉ có ước mơ thế này. Đó là trong một ngày không xa, tôi sẽ được cấp lại hộ chiếu Việt Nam. Và như mọi công dân Việt Nam khác, không cần hộ chiếu Úc, Mỹ, chúng ta sẽ dễ dàng đến được những nước khác. Để thăm viếng. Để học hỏi. Mà không bị cấm xuất, nhập cảnh như bây giờ. Hay bị tra hỏi hoặc từ chối thẳng thừng không cấp visa như hiện tại.

Chắc lúc đó cả tôi lẫn bạn đều sẽ hãnh diện mình là người Việt Nam lắm, có phải không?

Trịnh Hội


Nguồn: Blog của Luật sư Trịnh Hội


AToanMT
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Sáu, 24 Jul 2015, 5:00 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng

Một ngày khổ sở của tôi ở sân bay Singapore vì bị đuổi về nước


Họ lấy dấu vân tay và chụp hình từng người như tội phạm. Họ cho đội bảo vệ hộ tống, canh giữ nghiêm ngặt không cho chúng tôi nhập cảnh.

Cách đây 2 tuần tôi mua vé máy bay đi Malaysia và chuyến bay quá cảnh Singapore 22 tiếng. Vì vậy, tôi dự định sẽ ngủ ở nhà người thân một đêm nên không đặt phòng khách sạn.

Chuyến bay từ Tân Sơn Nhất (TP HCM) đáp xuống sân bay Changi (Singapore) khoảng 20h20, tôi liền ra điền mọi thông tin cư trú nhà người thân ở bên này vào phiếu nhập cảnh. Tôi cầm tờ giấy lại cửa hải quan, họ xem hộ chiếu và vé máy bay (có đầy đủ thông tin qua cảnh, nối chuyến đi Malaysia và vé lượt về).

Họ nhìn tới nhìn lui rồi mời tôi vào phòng bên trong. Ở trong này, có khoảng 20 người, đa số là phụ nữ Việt. Tôi thấy lạ, sao họ đưa một người đàn ông như tôi vào phòng nữ, rồi khoá lại.

Sau đó, họ vào phỏng vấn và bảo từng người một xoè tiền ra cho họ đếm. Sau đó, họ lấy dấu vân tay và chụp hình như chúng tôi tội phạm. Tất cả ai cũng vậy, ngồi chờ 4 tiếng.

Tôi đưa vé máy bay cho họ xem và nói: "Tôi chỉ qua cảnh một ngày tại Singapore thôi. Nếu các anh không cho tôi nhập cảnh thì hãy đưa tôi qua Malaysia".

Nhưng họ vẫn không cho nhập cảnh, dù tôi có địa chỉ cư trú nhà người thân bên này rõ ràng. Sau đó, một vài người được họ cho nhập cảnh. Còn lại khoảng hơn 10 người họ dẫn sang phòng kế tiếp (có khóa mật khẩu) để làm thủ tục đuổi về Việt Nam (trong đó có tôi).

Lúc ấy, tôi rất bối rối vì không liên lạc được với người thân ở Singapore. Họ đang chờ đón tôi ở ngoài. Tôi cũng không gọi được về Việt Nam để cho ba mẹ báo tin cho họ.

Tiếp đến, chúng tôi được dẫn đi tới phòng khác, trên đường đi có bảo vệ nghiêm ngặt rất giống như áp giải tội phạm. Đến nơi, họ nói chúng tôi cất hành lý, không cho mang bất cứ vật dụng gì theo người kể cả điện thoại.

Họ đưa chúng tôi vào phòng ngủ, dù ai cũng đang đói lả người. Đáng lẽ họ phải cho mỗi người một dĩa cơm hay thứ gì đó ăn để lót dạ. Vì họ giam chúng tôi cả gần 5 tiếng không cho ăn gì.

(Xem thêm: Xấu hổ vì nhân viên sân bay Việt Nam không biết tiếng Anh)

Vào phòng ngủ thì máy lạnh thấu xương, vừa đói bụng vừa lạnh nên tôi không ngủ được. Đến 5h sáng ngày hôm sau, họ gọi chúng tôi ra để làm thủ tục về nước.

Ra khỏi phòng, chúng tôi được đội bảo vệ (khoảng 10 người) hộ tống, canh giữ. Những người khách du lịch đến từ quốc gia khác ai cũng nhìn ngó. Tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Trên đường đi, tôi liên tục đưa vé cho họ nhìn và nói: "Tôi không về Việt Nam. Hãy để tôi sang Malaysia đúng như lịch trình trong vé. Tại hãng yêu cầu như vậy chứ không phải tôi thích nhập cảnh Singapore để chịu cảnh khổ thế này. Tôi có đầy đủ giấy tờ, tôi không nhập cảnh bất hợp pháp".

Tôi nói hết lời nhưng rồi họ vẫn không nghe, yêu cầu tôi đóng phí qua cảnh 2 lượt 30 đôla. Vậy là tôi buộc phải làm thủ tục về Việt Nam.

Khi tôi vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất (TP HCM) thì một nữ mặc đồng phục hàng không quát lớn: "Ai bị trả về nước xếp thành hàng dọc", rồi cô ta dẫn cả nhóm đi vào trong.

Khi chúng tôi chờ đợi làm thủ tục về nước, một số người ở sân bay họ xúm lại chỉ trỏ và cười nhạo. Có lẽ, họ đang nói chúng tôi là những người bất hợp phát bị trả về nước.

(Xem thêm: Hải quan Singapore kiểm tra chúng tôi như tôi phạm trước khi đuổi về Việt Nam)

Tôi và mọi người ai cũng cảm thấy xấu hổ, hết mang tiếng đi du lịch mà giờ trở thành bất hợp pháp thế này. Ở Singapore đã bị người ta xem thường, giờ về nước cũng bị người ta khinh. Tôi nghĩ mà tức.

Tôi gọi về nhà cho người ra đón ai cũng hết hồn. Vì phải thức sáng đêm ngóng tin. Có lẽ, đây là kỷ niệm buồn nhất và cũng là chuyến đi nhớ đời nhất của tôi. Vì trước đó, tôi đã giành bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, tốn tiền vé máy bay, xin nghỉ phép... Thử hỏi ai sẽ bồi thường vé máy bay và tổn thất cho tôi? Có ai còn dám đi Singapore du lịch nữa không?

Qua đây, tôi mong nhận được một lời giải thích thỏa đáng từ nhà chức trách Singapore. Mặc dù tôi biết quản lý xuất nhập cảnh ở Singapore rất khó, nhưng nếu khó thì hãy đặt ra điều khoản gì để cho mọi người biết. Đằng này, tôi không có vi phạm gì mà họ cũng tống tôi về nước.

Tôi cảm thấy tổn thương vì bị phân biệt đối xử khi nhập cảnh ở Singapore.


h*tp://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/y-kien-cua-toi/mot-ngay-kho-so-cua-toi-o-san-bay-singapore-vi-bi-duoi-ve-nuoc-3253626.html
 
Cường Date: Thứ Bảy, 25 Jul 2015, 7:46 AM | Message # 3
Major general
Group: Disciples
Messages: 352
Status: Tạm vắng
Đúng là bể khổ trần gian !!!
 
FORUM » THÀNH VIÊN » TRUYỆN ĐỈNH-CAO-TRÍ-TUỆ » Ước mơ hộ chiếu (Trịnh Hội)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO