Thứ Hai
20 May 2024
2:12 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » THÀNH VIÊN » TRUYỆN TRẺ EM » Đường cùng (Ái Khanh)
Đường cùng
LongTracAn Date: Thứ Bảy, 23 Jul 2011, 1:03 AM | Message # 1
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng
Đường cùng - Ái Khanh

Sân trường đang giờ chơi. Helen đang chơi với bạn bỗng nhiên rời bỏ đám bạn rón rén bước đi. Hành động của nó không qua mặt được Cathy, Cathy tò mò bước theo...

Helen nhìn tới nhìn lui không thấy ai, con bé mở cửa chui tọt vào lớp khép cửa lại. Cathy rón rén đứng nhìn qua khung cửa sổ... Nó thấy Helen nhớn nhác nhìn quanh rồi bất chợt tiến nhanh đến cuối lớp kéo một cái cặp trút vội ra: bút, kéo, sách vở và những thứ linh tinh khác tuôn ra. Helen chụp vội sách vở và một ít đồ vật lặt vặt đút vào cặp, còn những thứ khác nó kéo vạt áo đầm xòe rộng ra rồi một tay vịn áo, một tay lùa những món linh tinh ấy vào vạt áo. Đút cái cặp vào ngăn kéo như cũ, nó nhanh nhẹn bước về chỗ ngồi của mình trút ào những món vặt vãnh ấy dưới mặt bàn rồi lôi chiếc cặp mình ra, chưa kịp cất những thứ mà nó vừa “chôm” được thì bất ngờ Cathy xuất hiện. Nó nhìn Helen rồi nhe hàm răng trắng nhởn ra cười. Helen mặt xám ngoét, lắp bắp:

- Mầy... mầy...

Cathy cười thành tiếng:

- Ha! Ha! Quả tang nghe bạn. Thôi bỏ vào cặp đi rồi theo tao lên văn phòng.

Helen run rẩy:

- Tao van mầy! Mầy tha cho tao đi!

Cathy độc ác, ngắt mạnh vào cánh tay Helen:

- Tao bảo bỏ vô lẹ đi!

Helen làm theo như một cái máy, miệng méo xệch sắp khóc. Cathy lại nhéo nó thêm một cái rồi hỏi:

- Mầy có thiệt muốn tao tha không?

Helen nhìn nó van lơn:

- Thiệt! Mầy tha cho tao nhé?

- Được, với một điều kiện.

- Điều kiện? Mà điều kiện gì?

Vừa lúc đó chuông reo, bạn bè phía ngoài đang lục tục sắp hàng vào lớp.

Cathy phụ Helen bỏ cặp vào bàn, kéo tay nó ra cửa nói nhanh:

- Lát về tao nói, giờ ra khỏi lớp lẹ lên kẻo người khác thấy.

*

Helen không ngờ mình được “tha tào” một cách dễ dàng như thế. Nhưng hai giờ học còn lại nó cứ hồi hộp không yên. Thỉnh thoảng nó nhìn qua bàn Cathy và bắt gặp ánh mắt của nó khiến Helen rợn người, và nó quả thật không ngờ con bé Cathy da đen này lại biết việc và theo dõi mình. Nó cũng tự giận nó vì không chừa được cái thích thú mỗi khi cầm lên những vật không thuộc quyền sở hữu của mình. Gia đình cũng từng đem nó đi nhiều bác sĩ tâm thần trị bệnh nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy...

Nó uể oải xếp sách vở vào cặp khi chuông báo hiệu tan học. Bạn bè nhốn nháo, rộn ràng riêng nó nghe lòng trĩu nặng vì tới giờ phải đối diện với con Cathy. Nó nhìn qua bàn Cathy, Cathy cũng đang nhìn về nó rồi gật đầu như ra lệnh. Tự dưng nó thấy ghét Cathy thậm tệ.

Đứng xếp hàng bên các bạn, hồn Helen bay bổng tận đâu đâu. Lúc rời hàng ngũ thì Cathy đã đứng sát bên nó. Nó nhìn Cathy nài nỉ:

- Này Cathy! Hay ngày mai tao trả mấy thứ này lại cho thằng Bob rồi mầy tha cho tao nhe!

Cathy rít lên trong miệng:

- Im đi! Theo tao ra gốc cây đằng kia!

Lẽo đẽo bước theo Cathy, Helen tự dưng thấy con Cathy ác chẳng khác nào bà phù thủy trong truyện thần thoại.

Vừa tới dưới tàn cây không một bóng người, con Cathy dằn mặt liền:

- Lúc nãy, tao nói tha cho mầy là vì mầy chịu điều kiện của tao, giờ mầy trở mặt tao sẽ... nói thêm là mầy ăn cắp của thằng Bob rồi của tao nữa mầy tính sao?

Helen líu lưỡi và không ngờ con bạn của mình có thể nói câu ấy. Nó thở dài rồi hỏi:

- Vậy mầy muốn tao làm gì?

- Dễ thôi! Mầy cứ để mọi việc tao nói, khi ai hỏi điều tao nói đúng không chỉ cần mầy xác nhận đúng là đủ.

- Nhưng điều gì mới được chứ?

- Chẳng liên quan gì mầy, hỏi làm gì. Ngày mai rồi biết... Thôi tao về. Good night!

Cathy chẳng chờ Helen nói lời nào nó ôm cặp chạy ào về xe mẹ nó đang đậu phía bên kia đường chờ nó.

Helen lẩm bẩm:

- Good night! Good night! Bad night thì có!

Hôm sau lớp học đã bắt đầu, học sinh đã vào chỗ ngồi, Helen hồi hộp khi chưa thấy Cathy vào lớp, nó nhớ không lầm là lúc sắp hàng nó thấy Cathy mà! Cả cô giáo Carol nữa! Giờ nầy cô vẫn chưa vào. Lớp ồn ào như ong vỡ tổ. Bỗng bà giám thị bước vào, cả lớp im phăng phắc, tất cả nhìn theo bà giám thị Elm như bị thôi miên. Tim Helen nhảy thùm thụp khi bà Elm ngừng ngay bàn nó và bảo:

- Helen, em hãy theo tôi lên văn phòng ngay!

Helen mơ hồ thấy một điều gì rất quan trọng, nó đứng dậy bước theo bà Elm như một cái máy. Cả lớp lại nhốn nháo lên, bà Elm không buồn quay lui la lối học sinh mất trật tự như mọi lần. Helen bước vào văn phòng thì thấy Cathy đang ngồi nơi ghế đối diện với bà hiệu trưởng, ngồi bên cạnh là cô giáo Carol và cô Nancy đang đi tới đi lui. Helen bỡ ngỡ bước vào, thấy nó con Cathy mừng rỡ:

- Đó! Nó đó. Mấy bà hỏi nó đi!

Helen đứng im lặng, bà hiệu trưởng - bà Henrietta - đưa tay ngoắc Helen lại bảo:

- Con hãy kéo ghế ngồi xuống, ta hỏi con vài điều con hãy thành thật đừng nói dối!

Helen ngơ ngác, Cathy cầm tay nó gặt mạnh như bảo nó ngồi xuống và nhìn nó ánh mắt như hăm dọa. Helen líu ríu ngồi xuống, con Cathy lên tiếng trước:

- Mầy hãy nói hết cho mọi người biết là hôm qua tao với mầy thấy cô Carol và cô Nancy ở trong lớp lúc giờ chơi họ đã ôm hôn nhau và... sờ mó bậy bạ đi!

Helen ngẩn người ra trước cái tin động trời, tai ác đó. Con Cathy đưa tay qua nhéo mạnh vào đùi nó khiến nó ú ớ như muốn khóc. Bà Henrietta, bà Elm, cô Carol và cô Nancy nhìn Helen như chờ đợi, như khuyến khích nó nói một điều: không. Nhưng tất cả há mồm ra khi nó buông thõng một câu:

- Đúng như vậy!

Cả trời như sụp xuống. Cô Carol la lên:

- Đúng là một lũ con nít vu khống!

Con Cathy cười lên thích thú. Bà Henrietta nghiêm khắc nhìn cô Nancy và Carol. Cô Carol nói giọng uất nghẹn:

- Tôi và cô Nancy thân nhau từ bé tới giờ không giờ chơi nào là chúng tôi không gặp gỡ nói chuyện trên trời dưới biển cả...

Nhưng cho hai cô có phân trần gì, chỉ cần sự xác nhận của Helen đã làm đảo lộn tất cả vì Helen nổi tiếng học giỏi và ngoan hiền của trường. Bà Henrietta nói như xỉa xói vào mặt hai cô:

- Thật xấu hổ!

Cái tin hai cô giáo đồng tính luyến ái đã lan đi rất nhanh chóng trong trường. Học sinh nhốn nháo, điện thoại được sử dụng không hở một phút giây...

Chưa hết buổi trưa, phụ huynh đã đón con em ra về gần hết.

Helen ngồi thút thít khóc nơi gốc cây, nhưng sự xúc động của nó lại làm cho các cô giáo khác hiểu lầm, đến bên nó an ủi:

- Chẳng sao cả! Em nói sự thật là giúp cho nhà trường loại trừ những kẻ xấu thôi.

Sự chăm ngoan của Helen làm ai cũng tin tưởng ở nó khiến nó càng thấy sự hối hận dâng lên. Con Cathy thấy mấy cô giáo đứng gần Helen, nó sợ hãi đến kéo Helen đi và nói như để phân bua với mọi người:

- Mầy đừng sợ! Chúng ta chỉ làm điều tốt thôi.

Khi hai đứa đứng tách rời ra khỏi mọi người, con Helen bỗng hỏi:

- Sao mầy ác quá vậy?

Cathy cười, nụ cười thật dễ ghét:

- Tao không muốn đến trường, thế thôi! Bữa nay mầy đóng kịch giỏi lắm. Thôi, lỡ rồi. Mầy mà nói ra là mầy cũng chết đó nghe!

Trường vắng hoe. Các cô giáo còn ở lại để họp...

Con Cathy được mẹ đón trước. Helen chưa muốn gọi người nhà vì nó cảm thấy xấu hổ cũng vì cái tật ăn cắp vặt của nó mà ra chuyện.

Ngày hôm sau, tuy đã trưa nhưng sân trường thật vắng lặng. Cái tỉnh lẻ nhỏ nhoi, đầy óc thủ cựu này hầu như ai cũng biết chuyện, tất cả phụ huynh đều đồng ý chờ nhà trường phải chính thức lên tiếng xác nhận hay phủ nhận cái tin xấu xa kia rồi mới cho con em đến trường. Từ bà Henrietta, các cô giáo cho đến ông lao công quét dọn trường đều khó chịu. Cô Carol và Nancy cũng có mặt ở văn phòng thỉnh thoảng tiếp nhận những tia nhìn hằn học của mọi người... Rồi hết tốp phụ huynh này đến chất vấn đến tốp khác... Cô Carol đau khổ, không còn chịu đựng được xin phép mọi người để ra về trước. Cô nghĩ đến bác sĩ David, người chồng sắp cưới của cô. Có thể chàng giúp cô biện minh được điều này.

Carol chậm bước lại cửa phòng David. Chàng đang đệm dương cầm. Tiếng nhạc khoan thai, dìu dặt, Carol không muốn quấy rầy người yêu. Nàng nghe gần dứt bản nhạc rồi mới tiến đến bên chàng. Carol dịu dàng đặt tay lên vai David. David quay người lại nhìn nàng, không cười. Carol nghe đau nhói trong lòng khi David buông thõng câu hỏi:

- Em đến chơi à?

Carol không trả lời David, nàng hỏi:

- Hôm nay anh có đến bệnh viện không?

- Có, anh phải đi vì có bệnh nhân đang chờ anh.

Rồi David nghiêm khắc nhìn Carol:

- Em hãy nói cho anh biết dư luận về em và cô Nancy có đúng hay không?

Carol đưa hai tay lên trời đáng điệu tuyệt vọng:

- Trời! Ngay cả anh mà còn hỏi em như thế, huống thay...

David lạnh lùng:

- Ở đời này, không bao giờ không có lửa mà có khói cả em ạ, mà nhất là con bé Helen...

Carol nạt lớn:

- Thôi! Anh hãy câm họng lại!

Nàng giận dữ định bước ra thì bà Melanie, mẹ David bước vào. Nàng lí nhí chào bà mẹ chồng tương lai. Nhìn nàng đăm đăm không chào lại, bà khiêu khích:

- Carol ạ! Con không nên giận dữ như thế, dù gì David nhà này cũng là một bác sĩ tiếng tăm và nhà ta cũng là dòng dõi quý tộc.

Carol run rẩy, nước mắt nàng trào ra. Nàng đưa tay bụm mặt và chạy biến ra khỏi nhà.

Sự việc bất ngờ xảy ra, David nhìn mẹ oán trách:

- Mẹ nói chi điều đó?

Bà Melanie cười lạnh:

- Mẹ thấy nó không xứng đáng làm dâu nhà này nữa.

Rồi bà vội vã bước về phòng không cần nghe con trai nói thêm một điều gì...

Hôm sau, báo chí loan tin: có sự luyến ái giữa hai cô giáo của trường tỉnh. Coi như cả thành phố bé nhỏ đang lên cơn sốt với cái tin động trời đó.

Riêng Cathy thì thỏa mãn vì mọi người đã trúng kế của nó. Còn Helen thì ốm nằm liệt giường không ăn uống. Cả tỉnh xôn xao bàn tán và rất đông phụ huynh học sinh đem bánh trái đến biếu Helen chúc nó mau bình phục kèm theo biết bao lời xỉ vả dành cho hai nhà mô phạm Nancy và Carol.

Qua hôm sau, chủ nhà của Nancy hớt hơ hớt hải chạy ra đường la toáng lên là Nancy đã thắt cổ tự tử...

Cái chết của Nancy khiến bà mẹ của Helen như trút được gánh nặng. Bà hoan hỉ vào phòng con gái kể cho Helen nghe... Nhưng nghe xong Helen khóc mùi mẫn, nó ôm chầm lấy mẹ:

- Mẹ ơi! Không phải đâu... Hai cô ấy không làm vậy đâu!

Bà mẹ nâng mặt con lên:

- Con nói gì? Con vừa nói gì?

Helen vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe tất cả đầu đuôi câu chuyện. Bà Diane là người lương thiện và trực tánh, bà tát con gái một cái tát như trời giáng và gầm lên:

- À thì ra mầy và con Cathy đúng là lũ vu khống, lũ giết người...

Và bà đích thân đến sở cảnh sát khai báo tất cả đầu đuôi câu chuyện...

Cathy và Helen bị cảnh sát đem về sở để hỏi cung.

Chiều trong nghĩa trang hầu như cả tỉnh đều đến đưa linh cữu cô Nancy với tất cả lòng ăn năn hối hận của họ. Trời trong xanh rực rỡ nhưng lòng mọi người ai cũng nghe thê lương, lạnh lẽo. Carol tay cầm khăn lau nước mắt, tay xách hành lý nặng trĩu, bước thấp bước cao đến trước huyệt của Nancy thì thầm khấn nguyện rồi lặng lẽ bước đi, mặt mũi đỏ hoe. Mọi người nhìn theo ái ngại. Carol bước đi không quay đầu trở lại. Bỗng David từ đâu đâm sầm tới nói lớn:

- Carol! Bộ em định bỏ nơi này đi thật à?

Carol gật đầu không đáp, nước mắt nàng tuôn như mưa.

David cầm cánh tay Carol khẩn khoản:

- Em hãy cho anh nói chuyện với em một lần.

Carol ngăn tiếng nấc, giọng lạnh lùng:

- Chẳng còn gì để nói nữa David ạ. Em suy nghĩ kỹ lắm rồi, nếu chúng ta có hàn gắn về sau cũng không thể nào hạnh phúc được... Em đã lỡ đặt anh quá cao, giờ thì...

Carol thở dài, nhẹ gỡ tay David ra rồi chậm rãi bước đi trước sự ngỡ ngàng của David và hàng trăm đôi mắt của mọi người trong nghĩa trang...

Xuân đã về, trời trong xanh, cây lá lao xao trong gió nhưng vẫn không làm cho lòng Carol một chút rung động nào. Tim nàng đã lạnh lùng, khép kín, và nàng cương quyết rời bỏ thành phố này để mong tìm một chút thanh thản cho tâm hồn...


Đại Bi Chú
 
atoanmt Date: Thứ Ba, 02 Aug 2011, 1:14 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
FORUM » THÀNH VIÊN » TRUYỆN TRẺ EM » Đường cùng (Ái Khanh)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO