Thể xác hiện hữu từ lúc trứng của người nữ hợp với tinh trùng của người nam (thời điểm chính xác của sinh), nghĩa là nó đã hiện hữu chín tháng mười ngày trước giờ được mẹ sinh ra. Nó trưởng thành (trưởng), già nua (lão) theo thời gian rồi thối rữa sau khi chết (tử).
Không ai biết chắc trí khôn sinh từ lúc nào; nói cách khác, thời điểm sinh của nó chưa được xác định (có lẽ một vài tháng sau khi thể xác lọt lòng mẹ, lúc đứa trẻ bắt đầu biết cười khi nhìn thấy người quen và biết khóc khi nhìn thấy người lạ…). Nó trưởng và lão cùng với thể xác nhưng không ai biết rõ nó tử bao lâu sau khi thể xác tử (một vài giờ? một vài ngày? một vài tháng? Một vài năm? Một vài chục năm? Một vài thế kỷ?… … tùy theo mỗi cá nhân).
Linh hồn hoặc hồn ma là trí khôn thoát ra ngoài thể xác sau khi thể xác tử. Sự hiện hữu của linh hồn tuy chưa được chứng minh bằng khoa học nhưng đã được chứng nghiệm bằng một số dữ kiện (sẽ được nói đến sau).
II/ TƯƠNG QUAN GIỮA LINH HỒN và THỂ XÁC
1/ Không có thể xác thì không có linh hồn
2/ Không có linh hồn thì thể xác chỉ là một con vật thấp hèn. Dăm con vật như con chó, con ngựa, con mèo…có đôi chút trí khôn nên có thể cũng có một linh hồn yếu đuối và chóng tử. Đại đa số những con vật ngu muội khác như con bò, con heo, con chim…có lẽ không có linh hồn. Đã nhiều người thấy ma chó, ma ngựa, ma mèo nhưng ít ai thấy ma heo, ma bò, ma chim. (Vì linh hồn của con người vẫn còn trong dấu hỏi nên bài này sẽ không bàn tới linh hồn của súc vật).
3/ Khi thể xác lành mạnh thì trí khôn minh mẫn; khi thể xác bịnh hoạn thì trí khôn bạc nhược. Từ đó người ta suy ra rằng linh hồn chịu rất nhiều ảnh hưởng của thể xác.
Nhưng nhiều nhà ngoại cảm đứng đắn đã cống hiến nhiều điều hữu ích sau đây:
1/ Hồn ma chỉ nói được qúa khứ, không có khả năng tiên đoán tương lai.
2/ Hồn ma không làm được phép lạ cho thân nhân, tỷ dụ như không báo trước hoặc ngăn ngừa được tai họa cho thân nhân. Nếu nó hiện diện lúc thân nhân gặp nạn thì nó có thể̀ hỗ trợ bằng một cách nào đó (như trong chuyện 1 mục C đoạn IV).
3/ Hồn ma có tốc độ phi thường (giống như signal có tốc độ của điện); tỷ dụ như đang hiện diện ở chỗ tai nạn xảy ra thì chỉ vài giây sau là có thể hiện diện ở một nơì khác cách xa ngàn dặm để báo mộng cho thân nhân (như trong chuyện 1 mục C đoạn IV)
4/ Hồn ma lương thiện không làm chuyện phi pháp như không mách nước cho thân nhân xâm phạm tài sản và danh dự của người khác hoặc giúp thày phù thủy đánh cắp tiền để làm giầu cho chính mình (xin xem những chuyện trong mục B đoạn IV). Hồn ma bất lương thường làm chuyện ác như bùa, yểm, ếm…của dân thiểu số miền thượng du.
5/ Hồn ma tỏ ra không thông minh hoặc hiểu biết hơn con người thực của nó lúc còn sinh thời (đã nói qua trong hai đoạn I và II). Tỷ dụ 1: nếu một người sống trong thời chưa có computer thì hồn ma của người đó không biết gì về computer. Tỷ dụ 2: nếu lúc sinh thời, một người là bác sĩ thì hồn ma của ngườì đó chỉ biết rành rẽ về y học chứ không biết nhiều về các lãnh vực khác.
6/ Tính tình và hạnh kiểm của hồn ma giống hệt tính tình và hạnh kiểm của chủ nó lúc sinh thời (người mà thân xác đã chết và trí khôn biến thành hồn ma), nghĩa là linh hồn chỉ là một đoạn đời kéo dài thêm của trí khôn sau khi thể xác chết. Tinh tình, hạnh kiểm, kiến thức của chủ nó cho tới lúc lâm chung thế nào thì hồn ma bây giờ vẫn nguyên vẹn như vậy, không lụt đi, không tiến bộ thêm. Quan niệm của hồn ma về thần linh và tôn giáo cũng ở cái mức mà chủ nó có trước khi chết.
Có một thân chủ nghe hồn mẹ (được nhà ngoại cảm gọi về) phàn nàn rằng mồ của bà hiện chôn ở một nơi ô uế nên bà không vui. Người thân chủ này (đã sẵn có đức tin do ông cha truyền thụ rằng linh hồn của người chết giống như một thứ thần linh) bèn thừa nhận rằng xương cốt, mồ mả của cha mẹ là những thứ thiêng liêng mà đạo giáo đã quy định phải được tuyệt đối gìn giữ, tôn thờ. Rồi từ quan niệm sai lầm đó, kết luận rằng hỏa táng là thiêu hủy di vật thiêng liêng của cha mẹ và có thể tổn thương linh hồn của cha mẹ. Thực ra mức hiểu biết của linh hồn của mẹ hắn cũng hạn chế như mức hiểu biết của chính hắn. Lúc sinh thời bà ước nguyện rằng sau khi chết bà sẽ được an táng ở nơi cao ráo mà nay không được như ý nên linh hồn của bà không vui. Giản dị thế thôi.
Nhưng những kẻ ngoại cảm lưu manh lợi dụng cơ hội này, bịa thêm rằng linh hồn mẹ đang đau khổ và khuyên thân chủ thuê hắn giải khổ cho mẹ. Thực ra chỉ thể xác mới có cảm giác đau đớn (do roi vọt, bịnh hoạn..). Trí khôn không có cái đau đớn ấy (khoa học đã giải thích như vậy). Vậy thì tất nhiên linh hồn cũng không có cái đau đớn ấy (những nhà ngoại cảm chân chính đã quan sát như vậy). Lời nói của một số người đã chết và sống lại sau một thời gian ngắn, cũng khẳng định như vậy (như trường hợp hy hữu của bà Anita Morjani sẽ trình bày ở mục (D) của đoạn IV dưới đây).
7/ Những người qúa già nua và tinh thần qúa suy nhược thì có lẽ linh hồn tan biến ngay sau khi chết (giống như trường hợp của những con vật thấp kém). Nếu còn tồn tại thì nó cũng yếu đuối tới độ không hiển linh được. Tôi chưa hề nghe ai kể đã gọi được hồn của những người mắc bịnh Alzheimer trước khi chết. Điều này khiến tôi liên tưởng đến những hiện tượng mà tôi vừa kể ở mục (6) ngay trên đây.
Để hậu thuẫn cho sự hiện hữu của linh hồn, không cần kể hàng ngàn chuyện ma đã thực sự xảy ra lâu năm trên thế giới, chỉ cần kể một chuyện vừa xảy ra trong nước Mỹ và một chuyện vẫn còn đang tiếp diễn ngay sát nách thủ đô Washington DC: AToanMT
1/ Hồn ma chỉ đường cho cảnh sát bắt phạm nhân: A/ Những Chuyện Do Thế Gian Kể:
Năm ngoái, một cảnh sát viên gốc da trắng (có tên, tuổi, chức vụ, nhiệm sở rõ ràng) báo cáo rằng anh đã thấy hồn ma của một cô gái gốc Á châu hướng dẫn anh tìm ra thủ phạm đã lái xe đụng cô chết trong parking lot của một shopping center giữa đêm khuya vắng người. Khi anh tới hiện trường thì cô gái đã chết. Nhân chứng duy nhất chỉ là một ông gìa mắt kém.
Ông chỉ nhìn thấy cái xe SUV màu xanh đã đụng chết cô gái rồi bỏ chạy nhưng không thấy rõ bất cứ số nào trên bảng số xe. Trên đường hộ tống xác của cô gái về bệnh viện, anh đột nhiên thấy bóng dáng cô bé trỗi dậy từ xe ambulance rồi ẩn hiện trước mũi xe của anh và ra dấu cho anh theo một lối đi riêng. Anh kiên nhẫn lái xe theo từng chỉ dẫn của bóng ma. Tới khi bóng ma ra hiệu cho anh dừng lại thì anh chợt thấy anh đang đậu xe trong parking lot của một khu apparment, bên cạnh một xe SUV màu xanh giống như lời ông già nhân chứng vừa kể. Quan sát kỹ, anh thấy xe này bị móp ở góc phải của front bumper và có một vết máu tươi còn dính ở đó. Anh bèn kêu thêm một đồng nghiệp tới để bắt đầu điều tra.
Cuối cùng họ tóm được thủ phạm (một người mà nồng độ rượu trong máu lúc bị bắt còn cao gấp đôi nồng độ tối đa cho phép lái xe). Người này đã thú nhận tội tông chết cô gái lúc y say rượu. Tuy chỉ là một kinh nghiệm đơn độc nhưng trường hợp này có giá trị khá cao vì đây là báo cáo vô tư của một nhân viên tư pháp.
2/ Lũ ma trong rạp hát Stratmore:
Rạp hát Stratmore, một rạp hát rất lớn và tráng lệ thuộc tiểu bang Maryland, nằm khoảng 3 miles phía bắc của đường belt 495 của thủ đô Washington DC, mới xây xong vào đầu năm 2010, là nơi chứa một số hồn ma không rõ số lượng. Chúng xuất hiện ban đêm hàng tuần và thường trêu chọc những nhân viên quyét dọn xuất tối như bất thần bật và tắt đèn, đóng và mở cửa, di chuyển bình hoa, chạy rầm rầm trên các tầng lầu…
Ông supervisor của họ có lần nghe một hồn ma huýt sáo thẳng vào lỗ tai của mình. Ban giám đốc phải tăng gấp đôi số nhân viên quét dọn ban đêm và cho phép họ làm việc tập thể từng phòng cho đỡ sợ. Trung tâm rất lớn mà không thể mắc được hệ thống alarm system vì có qúa nhiều unexpected moving shadows gây fault alarms. (Ký gỉa nào muốn điều tra hư thực thì cứ liên lạc với ban giám đốc rạp hát này).
Dưới đây là những chuyện về thuật sai khiến hồn ma của một gã phù thủy. Nhân chứng là những người có uy tín trong huyện. 7 trong số những người nhận được bài này là con cháu của họ.
Hình: Hoa Lư, thủ đô của nước Đại Cồ Việt vào những năm 968 cho đến 1009 dưới thời vua Đinh Tiên Hoàng, ở làng Trườnmg Yên, Ninh Bình
Vào cuối thập niên 1930, làng tôi, làng Yên Ninh, thủ phủ của huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình có một gã tên là Chung. Gã đi lính khố đỏ cho Pháp và đóng ở Lào 20 nên học được thuật điều khiển hồn ma.
Có một chi tiết quan trọng cần nói ra đây liên quan đến tất cả những phép sai khiến hồn ma của gã: muốn thành công, gã cần hai điều kiện: gã phải nhìn thấy món đồ để ở chỗ nào trước khi gã biểu diễn tài nghệ và món đồ đó không được rờì đi chỗ khác cho tới lúc gã làm phép.
2/ Bắt rắn
Thuật này gã biểu diễn ở nhà anh Hồng. Gã ngồi niệm thần chú trước một chậu xành rỗng không và phủ vải đỏ (gã luôn luôn dùng vải đỏ. Nếu không mang sẵn vải đỏ thì có thể dùng vải đỏ của chủ nhà, miễn là vải phải màu đỏ). Một lát, gã mở vải ra thì đã có một con rắn ráo dài hơn một thước nằm trong chậu. Gã lôi nó ra cho mọi người chơi thoải mái vì nó đã bị bẻ gãy hết răng.
Thì ra trước đó gã đã nhìn thấy con rắn nằm ngủ ngoài khóm tre gần nhà và lúc gã làm phép thì nó chưa bò đi nơi khác.
3/ Bẻ trộm buồng cau
Màn này gã biểu diễn ở nhà ông hội Phác. Sáu tháng trước đó vợ gã chết mà không đủ tiền mua quan tài. Gã vay tiền từ mẹ của ông Phác (dân làng gọi là bà Phác già) để mai táng vợ. Hôm đó gã đem tiền đến trả cả vốn lẫn lời. Bà Phác gìa gỉa bộ mắng: "Mày trả nợ mà không mang theo lễ vật sao?" Gã liền thọc tay vào phía trong áo choàng, lúng túng chừng dăm phút, miệng lẩm bẩm thần chú. Sau đó lôi ra một nhánh cau chừng hai chục qủa làm lễ vật. Đầu nhánh cau còn chảy mủ trắng như sữa. Bà Phác sinh nghi, nhìn lên cây cau nhà mình thì thấy buồng cau vừa bị bẻ trộm mất một nhánh.
Không cần phải tả bà Phác mắng vốn gã ra sao.
4/ Tìm khách chơi bài
Chuyện xảy ra ở nhà ông cai Hỗ. Ông Hỗ, ông Phả, ông Khắc và bố tôi đang ngồi nói chuyện thì binh Chung bước vào. Ông Hỗ nói: “Chúng tôi muốn đánh tổ tôm mà thiếu một chân. Chú tìm giùm ông chánh Thăng tới được không?”
Binh Chung trả lời: “Để tôi thử. Nếu ông Thăng hiện đang ở nhà thì tôi mời được. Nếu ông ta đi vắng thì âm binh của tôi không thể biết ở đâu mà tìm”.
Đoạn gã ngồi nhắm mắt niệm thần chú như mọi khi chừng dăm phút rồi bảo bốn ông ngồi chờ. Chừng hai mươi phút sau thì thấy ông Thăng lững thững bước vào. Được hỏi tại sao thì ông Thăng trả lời rằng: “Tôi đang ngồi một mình thì bỗng thấy trong người bồn chồn khó chịu, bèn ra khỏi nhà đi rong chơi. Chân cứ bước vô định như thể có người xui khiến tới đây chứ thật tình tôi không biết các ông đang ở đây".
5/ Trừng trị kẻ lường gạt
Ông từ Lực (từ là chức vụ của người trông coi đền hoặc miếu) là người trông coi miếu Thượng ở đầu làng. Ông này giữ giùm đồ phi pháp của một tên trộm người huyện Yên Mô gồm mâm đồng, nồi đồng, chậu thau, bát đĩa cổ. Ông manh tâm đem bán đi rồi bảo tên trộm rằng sợ quan phủ truy tố nên thủ tiêu đi rồi. Tên trộm ức qúa bèn nhờ binh Chung trả thù.
Sự việc diễn tiến trong miếu Thượng như sau: Bát hương trong chinh tẩm thì tự nhiên di ra bàn thờ phòng ngoài còn bát hương của phòng ngoài thì đặt ở bờ rào. Tượng thần thì bị xoay lưng ra ngoài. Chuông trống thì vứt lủng củng ngoài sân.
Cứ như thế nhiều lần nên từ Lực bị làng khiển trách nặng nề. Lý trưởng hỏi binh Chung có thù oán gì với ông Lực hay không thì gã trả lời xuông rằng không. Ông từ Lực bèn bị đuổi việc nhưng tai vạ của ông chưa rứt. Vải trên giường cửi nhà ông tự dưng bị cắt đứt ngang sát go. Nồi cơm mở ra thi đầy một nồi nòng nọc. Cô con gái chưa chồng 17 tuổi đang ngồi dệt vải bỗng dưng nghe thấy ếch kêu bên vú bên phải; lấy tay rờ vú phải thì ếch lại kêu bên vú trái. Cuối cùng ông Lực phải đem tiền trả lại tên trộm và năn nỉ binh Chung tha. Làng biết chuyên này cũng cho phép ông Lực trở lại chức từ của miếu Thượng. Đây là phép duy nhất của binh Chung liên hệ tới ân oán.
6/ Nấu rượu
Phép này đông người coi nhất và được làm ở nhà ông thơ Kiểm. Gã lấy một cái chai không và một cái chai đầy nước mưa rồi lấy một sợi chỉ hồng nối hai chai, mỗi đầu chỉ thọc vào miệng của mỗi chai. Một mảnh vải đỏ phủ kín hai chai như từng được phủ trong các lần trước.
Hắn cũng ngồi niệm thần chú như mọi lần cho đến khi mọi người ngửi thấy mùi rượu thì mở vải đỏ ra. Chai không thì bây giờ đầy rượu còn chai nước lạnh thì lại rỗng không. Mấy gã con trai được một chầu rượu miễn phí. Hôm sau anh chàng bán rượu ở đầu làng phàn nàn rằng một chai rượu của anh tự nhiên biến thành nước lã.
7/ Di chuyển cây hoa lài
Một người làng Yên Ninh, bạn thân với binh Chung, một hôm nổi hứng thách gã đánh cây hoa lài từ vườn trước sang vườn sau (đánh là một từ của miền Bắc Việt có nghĩa là di chuyển một vật nặng như đánh xe, đánh cây). Gã do dự một chút rồi bảo người bạn chờ tới một đêm không trăng, tối trời để dễ dàng cho âm binh làm việc.
Quả nhiên, sau một đêm tối trời anh bạn tỉnh dậy thấy cây hoa đã được di chuyển sang vườn sau nhà. Vợ anh này không vui lòng, tới phàn nàn thì gã lại chờ một hôm tối trời khác, đánh cây hoa về chỗ cũ. Điều đặc biệt là kỹ thuật đánh cây của âm binh điêu luyện hơn kỹ thuật của người trần tục nhiều, rễ cây không bị tổn thương nên cây vẫn xanh tươi nbư trước.
8/ Mượn tạm đôi dép
Một hôm các ông Hỗ, Khắc, Phả, Thăng, Hồng và bố tôi đang ngồi gẫu chuyện với gã thì ông Thăng thách gã lấy được đôi dép ông đang đi. Đôi dép ấy kiểu cổ, giống như dép đàn bà, chỉ có da che phía mũi dép nghĩa là chỉ che được năm ngón chân. Gã đặt điều kiện rằng ông Thăng không được chuyển chỗ ngồi nhưng được quyền sỏ hai chân vào dép.
Nói xong gã ra khỏi nhà. Chừng, năm sáu người ngồi trung quanh, chăm chú nhìn vào hai chân của ông Thăng. Một lúc sau, ông Thăng phàn nàn rằng hai chân ông buồn bực đến độ ông cần phải thu chân lên mặt ghế. Mọi người đồng ý, bảo rằng họ sẽ chuẩn bị hành động để̀ giữ đôi dép. Âm binh chỉ chờ có thế. Ông Thăng vừa thu chân lên ghế thì đôi dép nhúc nhíc rồi lết thật nhanh. Có một thanh niên nhào tới vồ nhưng không kịp. Đôi dép lướt nhanh ra hàng rào rồi biến mất.
Thuật này các cụ thích nhất vì họ mục kích âm binh cướp đôi dép chứ không giống như những lần mà sự việc diễn ra bên dưới tấm vải đỏ.
9/ Một việc gã làm không nổi:
Có một lần quan huyện kêu gã tới giúp tìm thủ phạm của vụ một cướp trong huyện nhưng gã lễ phép thưa rằng âm binh chưa thấy mặt bọn cướp lần nào và đồ̀ vật bị cướp cũng rất xa lạ với chúng nên chúng làm không nổi. Sau này gã vẫn tiếc rằng quan huyện chỉ nhờ một lần duy nhất mà gã làm không nổi. Gã rất mong giúp được quan một lần.
Tâm sự của gã phù thủy
Tuy gã không vô cớ làm hại ai và không ai thưa gã lên huyện đường nhưng vì gã qúa nổi tiếng nên quan huyện, vì an ninh địa phương, đã vài lần kêu gã lên huyện chất vấn. Ông tổng Phả, anh họ của tôi, lúc đó làm lý trưởng, đã che chở cho gã trước mặt quan nên gã đã rất thành thực trả lời những câu hỏi tò mò của ông. Sau đây là ý chính của các câu trả lời:
a/ Có nhiều hồn ma gã không xử dụng được, thậm chí không nhìn thấy. Gã nói là gã không có “duyên” với chúng. (Tôi nghĩ rằng có lẽ giữa gã và những hồn ma ấy khác tần số).
Tôi lần đến cây cầu phía sau chỗ xe ngừng chừng 30 thước thì thấy một mảnh nhỏ bằng plastic của front bumper còn dính đét vào một của những tảng ngựa xi măng chắn chân của những trụ cầu. Một vết thật dài, sâu, thẳng và song song với mặt đường in rõ trên mấy tảng ngựa xi măng kế tiếp chắn dọc theo những chân cầu. Thì ra xe tôi đã đâm vào chân cầu theo một góc độ nào đó, ở tốc độ 70 miles/h mà tôi đã gài trước. Xe được towed về một dealer ở Indianapolis rồi tôi mướn xe khác, tiếp tục cuộc hành trình.
Viên cảnh sát tặng tôi một ticket $100 về tội ngủ gật trong khi lái xe. Anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên rằng một tai nạn nặng như vậy mà đôi vợ chồng già không hề hấn gì (không trầy trụa, không đau lung, air bag cũng không mở mặc dầu xe bị thương tới mức sau đó phải sửa hết 13 ngàn đồng)
Cái may kỳ lạ kể trên chưa kỳ lạ bằng giấc mơ của Lộc, em trai kém Trâm 4 tuổi, sống ở West Virginia cách chỗ tai nạn chừng 300 miles. Đúng 6.30 AM, giờ đụng Xe của tôi trong ngày đó, Lộc nhìn thấy Trâm ngồi nhổm dậy từ quan tài giữa đám tang (Trâm mất vào ngày 9 tháng 10 năm1999) và nhìn nó chừng chừng một vài giây rồi biến mất. Nó nhớ rằng lúc đó nó ở trong tình trạng nửa ngủ nửa thức.
Đó là lần duy nhất mà Lộc thấy Trâm hiện hồn. Có người giải thích với tôi rằng hồn của Trâm hiện hữu lúc đó để giúp bố thoát hiểm (xin nhắc lại rằng hồn ma có thể làm nhiều việc mà người trần không làm nổi nhưng không thể đoán được tương lai để báo trước cho bố tránh tai nạn như đã trình bày trong các chi tiết 1 và 2, mục B, đoạn III). Nó báo cho em biết tai nạn của bố exactly lúc 6.30 AM hôm đó vì hồn ma có tốc độ phi thường (như đã nói trong chi tiết 3 mục B, đoạn III).
2/ Hàm răng gỉa
Chuyện này và bốn chuyện kế tiếp sẽ nói về hồn ma của Đức. Tháng tư năm 2010, ông Nguyễn Hữu Dụng, em trai tôi, tới ở với tôi ba tuần để phụ tôi trông nom vợ tôi. Lúc này bệnh Alzheimer của bà đã rất advanced. Một hôm hàm răng gỉa của bà bị thất lạc. Hai anh em tìm mọi chỗ trong nhà suốt ba ngày mà không thấy. Tôi phải schedule với nha sĩ Kim Thanh, con gái tôi, để làm cái khác (tốn chừng bảy trăm đồng chưa kể̀ công của nha sĩ).
Sáng sớm hôm sau tôi thấy nó nằm chình ình giữa một ngăn của cabinet sát cạnh tủ lạnh, tất cả những món linh tinh khác như phấn, son, thuốc sơn móng tay… đều bị đẩy dạt ra ba phía của cabinet. Nơi này là nơi hai anh em tôi tìm ít nhất mỗi ngày sáu lần. Tôi cứ để y nguyên như vậy và gọi chú Dụng xuống xem. Vừa thấy quang cảnh ấy chú đã toát mồ hôi lạnh. Chú đoán ngay rằng Đức đã kiếm cho mẹ. Đức mất trước đó sáu tháng. Nó là người gần gũi và săn sóc mẹ nhiều nhất trong sáu đứa con; một tháng trước khi chết, nó vẫn về coi sóc mẹ một tuần.
Một tuần sau, hàm răng gỉa lại biến mất mặc dù tôi đã cẩn thận hơn. Mỗi lần tháo ra ban đêm, tôi đều cất nó vào hộp riêng của nó. Hai anh em lại vất vả trong hai ngày mà vẫn vô vọng. Đột nhiên lúc tôi cầm cái hộp muốn vứt đi (răng đã mất thì giữ hộp làm gì?) thì lại thấy hàm răng trong đó. Khỏi cần nói mọi người cũng đoán tôi đã mở hộp để kiểm soát cả chục lần trước mà không thấy.
3/ Tấm ID card huyền bí
Biến cố này ly kỳ nhất của đoạn IV, mục C. Cuối tháng chín năm 2010 (hơn hai tuần trước ngày giỗ đầu của Đức), vợ chồng tôi và vợ chồng chú Dụng đi Panama cruise hai tuần. Lúc này tình trạng Alzheimer của vợ tôi đã ở mức profound. Bà không còn nhận ra bất cứ ai trong gia đình, đã quên vĩnh viễn tuổi tác của mình, đôi lúc quên cả tên của mình. Bà đi lạc tổng cộng tám lần trên tầu mặc dầu ba người đã hết sức cảnh giác. Hai trong sáu lần đầu tiên thì tôi nhờ security kiếm. Rất dễ dàng đối với họ (họ chỉ cần gởi 11 người lên 11 floors là 5 phút sau sẽ kiếm ra). Nhưng họ đã cảnh cáo rằng nếu xảy ra lần nữa thì bắt buộc họ phải lock up người bệnh vì lý do an ninh cho cả hai ngàn hành khách và gần hai ngàn nhân viên (lúc đi lạc, bà vào bất cứ phòng nào, đụng vào bất cứ vật gì)
Lần đi lạc thứ bảy là trọng tâm của mục này. Trưa, tôi đưa vợ về phòng nằm ngủ. Tôi không dám ngủ trưa nhưng chợp mắt lúc nào không hay. Khi tinh dậy thì không thấy bà nữa. Không dám báo cho security vì sợ bà sẽ bị locked up (cứ mỗi giờ bệnh nhân bị locked up thì tôi phải trả $40 vì người bệnh cần y tá canh giữ trên nhu cầu one on one). Tôi và vợ chồng chú thím Dụng chia nhau đi kiếm, mỗi người phụ trách 3 floors. Sau nửa giờ vô vọng, cả ba đều tự nghĩ phải về phòng riêng (ở lầu 10) để bàn định lại. Không hẹn mà ba người lên tới lầu 10 cùng một lúc. Chưa hết ngạc nhiên thì tôi lại thấy bà Alzheimer lững thững bước ra khỏi cửa buồng thang máy, người lạnh toát, quần áo ướt đẫm mồ hôi mặc dầu máy lạnh của tầu lúc nào cũng dưới 70 độ F. Thím Dụng đoán ngay rằng Đức đã kiếm ra mẹ rồi dẫn về. Tuyệt đối bà không còn đủ trí khôn để vào thang máy một mình rồi bấm số 10 để về phòng. Thím còn nói: "đã có người bảo thím rằng khi hồn ma nhập vào ai thì lúc nó thoát ra, người ấy sẽ toát mồ hôi như tắm."
Còn một điều kỳ lạ gấp mười: Sau khi tắm cho bà thì tôi thấy một cái ID card do tàu cấp trong cái giỏ nylon mà bà xách lúc đi lạc. Tôi móc trong túi tôi thì vẫn thấy cái ID card origin của bà màu vàng nhạt (tức là cái ID card mà tàu đã phát cho mỗi người lúc check in). Cái thứ hai này màu xanh nhạt, là màu họ dùng cho dublicated ID card.
Tôi cùng vợ chồng chú Dụng liền xuống ngay văn phòng hỏi cô thư ký thì cô cho biết chiều hôm đó văn phòng của cô không phát dublicated ID card cho ai cả. Cô còn nói điều kiện để được cấp dublicated card là đương sự phải trả lời đúng tên, tuổi, và số phòng của mình (no way vợ tôi còn đủ khôn để trả lời đúng những câu hỏi như vậy; ngay cả việc tìm ra văn phòng này cũng no way vì phòng này ở lầu 5 và lối vào qúa ngoắt nghoéo).
Cô check cái card mới của bà thì thẩy nó function perfectly nghĩa là có thể dùng để xuất nhập tàu vì nó có cái link gởi ảnh của đương sự lên screen của computer, có thể dùng như chìa khóa phòng ngủ của minh và còn dùng như credit card để trả tiền sắm đồ tại shopping center và uống rượu ở restaurant của tàu. Chính cô thư ký này cũng cảm thấy kỳ lạ nên cô thỏa thuận cho tôi giữ cả hai cards làm kỷ niệm. Sau này, Mark Evan, chồng của con gái út của tôi tìm thêm được một điều lạ nữa: dublicated ID card ấy có middle name (Thị) trong khi card cũ của bà và card của chúng tôi không có middle name.
Không có giải thích nào hữu lý ngoài việc Đức đã làm card ấy cho mẹ rồi dẫn mẹ về phòng nhưng vừa đến lầu 10 thì gặp chúng tôi nên nó thoát ra ngoài.
4/ Cuốn manual của xe Porsch 911:
Mùa hè năm 2011, Lộc mua một xe Porsch 911. Tôi và các con liên tưởng ngay tới Đức vì lúc sinh thời, nó rất thích thích loạixe này và đã từng lease một cái trong bốn năm. Sau một tuần, tự nhiên cuốn manual của xe biến mất. Vợ chồng Lộc và thằng con trai 16 tuổi tìm suốt cả ngày không thấy.
Sáng sớm hôm sau, Lộc thức dậy để order một cuốn khác thì thấy cuốn sách nằm chình ình, đơn độc, chính giữa counter bằng đá cẩm thạch màu hồng nhạt của island trong nhà bếp. Counter này là nơi vợ chồng hắn thường dùng hằng ngày để uống cà phê và ăn cơm nên lúc nào cũng trống trơn. Quyển sách rất lớn, màu đen, khổ 10 x 12 inches, dầy nửa inch nên không ai nghĩ khác việc Đức mượn để đọc rồi trả lại.
5/ Cú điện thoại kỳ lạ lúc nửa đêm
Chuyện này do Nguyễn Thị Bích Châu, con gái của chú Dụng kể. Châu kém Đức hai tuổi, làm việc ở gần Chicago và rất thân với Đức. Có một đêm, khoảng nửa đêm, khi Châu vừa chợp mắt ngủ thì nghe cell phone réo một lần duy nhất rồi tắt. Nó chồm dậy ngó thì thấy hiện tên và số phone của Đức trên màn ảnh. Tuyệt đối nó chưa đụng tới phone. Nó tham khảo một bà y tá người Mỹ (bà này có psychic) thì bà nói rằng vì Châu có chung frequency với Đức nên thường gặp nó trong các giấc mộng.
Còn một huyền bí nữa, tuy không giúp cho việc chứng minh sự hiện hữu của linh hồn nhưng rất có ích cho việc tìm hiểu năng lực của nó:
Thuật phi hành của người Tây Tạng.
Một vị sư Tây Tạng có kiến thức Tây học khá hiện đại đã biểu diễn thuật khinh công trước mặt một nhóm người gồm học giả, khoa học gia, tu sĩ và ký giả. Ông dùng thuật Yoga, nhấc bổng người ông khỏi mặt đất hai thước trong thế ngồi chừng 15 phút.
Ông nói rằng ông đã học được thuật khinh công tới mức này sau 20 năm luyện tập với một vị thiền sư cũng người Tây Tạng và vị thày này của ông có khả năng đi nhanh trên mặt nước hoặc lướt trong không trung. Ông giải thích như sau: người ta không rời khỏi mặt đất được bởi vì chịu sức hút của trái đất trên cơ thể. Nếu luyện cho cơ thể có một lực có thể đối kháng (counter) với sức hút của qủa đất thì sẽ có thể bay lơ lửng trong không trung. Phải chăng linh hồn có một năng lực na ná như vậy để hiển linh và hoạt động trong thế gian này? Tôi tin chuyện này với dè dặt thường lệ.
V/ ĐOẠN KẾT
Nếu coi God là trọng lực của tôn giáo thì linh hồn của tín đồ là trọng tâm của trọng lực ấy vì nếu không có linh hồn của tín đồ thì chưa chắc đã có có quan niệm của tôn giáo về God. Vì lo cho số phận của linh hồn nên tín đồ, đời này qua đời khác, đã làm bất cứ điều gì God thích và tránh bất cứ điều gì God chê. Đức tin và thái độ đó của tín đồ đã giúp cho quan niệm của tôn giáo về linh hồn được giữ nguyên vẹn và đứng ở một vị trí cố định qua thời gian.
Tuyệt đối loài người không được tu sửa bất cứ điều gì God đã phán về linh hồn mặc dầu chưa biết chính xác God là ai. Nếu để cho khoa học (trong đó có thiên văn học và y học) tìm được chân tướng của linh hồn thì cái “trọng lực” kể trên sẽ mất thuần nhất (người tin ít, kẻ tin nhiều, giống như có chỗ nặng có chỗ nhẹ) và tất nhiên “trọng tâm” của nó sẽ liên tục xê dịch ra khỏi tầm kiểm soát của tôn giáo. Tôn giáo sẽ không kiểm soát được linh hồn của tín đồ nữa và sẽ mất hết uy quyền, lợi lộc cung cấp bởi tín đồ. Tất nhiên tôn giáo không muốn tình trạng này xảy ra.
Hậu qủa đáng tiếc của việc các hội thánh không muốn khoa học tìm ra chân tướng của linh hồn là: dù khoa học đã soi sáng cho mọi ngành từ kinh tế, thương mại, chính trị, tư pháp, nghệ thuật… đến sức khỏe của con người nhưng sự hiểu biết về linh hồn dường như vẫn dậm chân tại chỗ. Computer chips đã trở thành những “linh hồn nhân tạo” (nhớ đủ mọi điều, làm hết mọi việc) mà linh hồn (phần thiêng liêng nhất cúa con người) thì vẫn nằm ì trong bóng tối. Lý do thầm kín là: không đủ tiền cho các bác học của ngành này nghiên cứu (họ cần nhiều tỷ đô la).
Mình cũng không biết là có linh hồn hay không? Nhưng khi mình ngủ thì xác phàm của mình mọi hoạt động đều chậm chap lại để nghĩ ngơi. Mình không biết những chuyện gì xãy ra chung quanh mình, vì mình đang ngủ.
Nhưng khi ngủ, thần trí ( linh hồn ) mình chu du bốn phương, đến những nơi mình chưa bao giờ đến và trò chuyện, gặp gở hoặc bị tấn công ( rượt đuổi ) bởi những con người mình chưa bao giờ gặp mặt. Tại sao, trong khi ngủ mình không bao giờ chiêm bao thấy những thành viên trong gia đình mình, đang sống chung một mái nhà.
Nhưng một khi ai đã có dịp may mắn gặp ma thì chắc chắn họ sẽ tin có linh hồn. Trên trang nhà này, cũng có nhiều bài viết của nhiều tác giả và kể cả trang chủ. Riêng mình chỉ may mắn gặp Quan Âm hiển linh cứu nạn trên Biển Đông năm nào....
Mạng sống của mình và hành trình trên cõi ta bà, hình như đấng vô hình muốn trao cho mỗi người một sứ mạng ( số mệnh ) nhưng vì đầu óc ngu muội, do cơ thể tiêu thụ toàn thịt động vật, nên dần dần rồi con người cũng ngu như con vật, gây tội lỗi khắp nơi.
Bạn,
Có bao giờ gặp ma chưa??? Té đái đó chứ không chơi đâu nghe.
Message edited by thanhlongphapsu - Thứ Sáu, 04 Apr 2014, 5:35 PM