<>
Realtime Website Traffic
Quả Báo Biến Thành Ếch
| |
loclv88 |
Date: Thứ Sáu, 19 Aug 2016, 7:56 PM | Message # 1 |
Colonel
Group: Users
Messages: 161
Status: Tạm vắng
| Hôm trước con thấy bác saigoneses có nhả ý muốn đăng các bài của Cư Sĩ Quả Khanh , nay con phụ 1 tay với bác ấy sưu tầm ở các nơi về cho trang nhà để mọi người ai chưa đọc thì đọc, còn nếu đã đọc rồi thì ráng đọc thêm lần nữa !
Nơi thành phố thuộc miền bắc Thái Lan có quán hủ tiếu nọ, nổi danh nấu nước lèo rất ngon. Danh thơm vang khắp xa gần, ai cũng tìm đến ăn. Nhân sĩ đương thời đều tấm tắc ca ngợi. Nên dù quán chỉ làm việc có buổi sang thôi, mà sáng nào cũng bán đến mấy trăm tô. Trước 12 giờ trưa là hết sạch. Mỗi tô giá khoảng 15-20 đồng tiền Thái. Mỗi ngày thu vào được khoảng 6 ngàn, lời được ba ngàn.
Cửa hàng trước đây là một tiệm nhỏ mở ven đường, do lợi nhuận ngày càng nhiều, nên chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi là họ tậu được đất và xây tiệm mới khang trang. Sau tiệm là một hoa viên lớn, buổi chiều nghỉ bán mà vào đây nghỉ ngơi thì đúng là tiên cảnh chốn trần gian.
Chủ quán họ Liên, hai vợ chồng tuổi hơn 60, có đủ con trai, con gái. Các con họ đều đã kết hôn. Cả nhà họ năm người cùng hợp lực kinh doanh, không thuê người làm. Dù nước lèo của họ mùi vị ngon vượt trội các quán khác, khách sành ăn vừa thưởng thức là thích mê, cho nên từ các bậc quan chức, thương gia, dưới đến các bạn hàng, phụ xe ba bánh… đều trường kì đến quán này ăn.
Các tiệm đồng nghiệp không rành chế biến, cố hỏi bí quyết nhà nghề của họ, nhưng vô phương. Tục ngữ nói “Đồng nghề như kẻ địch”, câu này không sai. Các quán hàng địch thủ moi bí quyết nấu nước lèo không được bèn tung tin ác ý rằng: “Nước lèo tiệm đó có bỏ ma túy, khiến người ăn là ghiền, ngày nào cũng phải ăn, không ăn là không được”.
Còn có người quá quắt hơn, âm thầm lén đi thưa lên Cục vệ sinh, một mực khẳng định nước lèo này có ma túy.
Ma túy là chất độc cấm, Cục vệ sinh lập tức phái người tới quán kiểm tra, thử nghiệm. Cuối cùng ra kết luận là: “Không hề có ma túy hay hóa chất có hại nào. Nước lèo được nấu hoàn toàn phù hợp như chủ quán từng báo cáo, là dùng nước rau củ phối hợp với cốt gà, xương heo, hầm lửa nhỏ suốt một ngày một đêm mà có được tiêu chuẩn đạt yêu cầu”.
Được Cục vệ sinh kiểm tra và xác nhận “KHÔNG CÓ GÌ” khiến quán càng nổi danh thêm, càng được ái mộ nhiều hơn, bởi vô tình mà họ được quảng cáo không công, danh tiếng nước lèo của quán ngày càng bay xa vang dội…
Có một vị thân vương của hoàng tộc Thái Lan, là chuyên gia ẩm thực trứ danh, lái xe đến quán thưởng thức. Sau đó, ông ban thưởng huy chương và bảng khen đặc biệt để quán treo trước cửa tiệm cho mọi người lác mắt. Có được “bảng vàng” thân vương ban, chủ tiệm nhờ vậy mà càng thêm có giá, mỗi tô hủ tiếu từ 15 đồng giờ được đôn lên 20-25, chuyện buôn bán của nhà họ Liên càng phát lợi.
Thế gian không có gì là vĩnh viễn bí mật, món nước lèo họ Liên “độc chiếm bá chủ” cuối cùng cũng bị lộ.
Người để bức màn bí mật vén lên chính là Liên chủ tiệm, tin lạ ly kì thiên cổ này đã làm chấn động cả miền đông bắc Thái Lan.
Người đầu tiên phát hiện ra bí mật, chính là anh Tùng, một phụ xe ba bánh. Số là hôm ấy, khi dùng cơm trưa, do anh Tùng uống rượu quá nhiều khiến mặt mày xây xẩm nên chẳng thể chở khách, vì không có tiền nộp cho bà xã, nên anh chẳng dám về nhà. Đêm đó bụng đói meo, anh liền lẻn vào cửa sau của quán, thầm nghĩ sẽ kiếm chác, chôm đỡ thứ gì đó lót dạ.
Khi anh nạy được cửa sau ra, vừa bước vào nhà bếp, ánh đèn từ xa tỏa ra mờ mờ, đủ để anh nhìn thấy một người ngồi lưng hướng ra phía cửa (cũng là phía của anh). Quan sát kỹ thì té ra ông chủ quán đang chăm chú làm việc, anh Tùng bạo dạn bước đến lén nhìn xem, mới thấy rõ lão chủ đang giết ếch. Thủ pháp mổ bụng lấy nội tạng lão Liên làm rất điêu luyện. Các thứ được lão phân ra bỏ vào thùng nhựa và bao nhựa. Trong thùng nhựa chứa đầy thi thể ếch.
Ngay lúc đó lão chủ quán hình như phát hiện là có người, nên đột ngột quay đầu nhìn ra phía cửa, anh Tùng kịp thời nấp đi, may là nhờ ánh đèn mờ nhạt, nên anh không bị phát hiện.
Mặc dù chủ quán không nhìn thấy anh tùng, nhưng anh nhờ nấp trong bóng tối, nên thấy rõ mồn một gương mặt của lão Liên dưới ánh đèn chiếu sáng. Ngay lập tức anh sợ đến xém xỉu. Té ra mặt lão chủ không phải là mặt người, mà mang hình dạng mặt ếch thiệt bự. Mồm giống hệt, mắt lồi, âm thanh phát ra “lét chét” rất kì quái. Đột nhiên anh thấy ông thè lưỡi dài ra rồi rụt vào, giống hệt như cảnh con ếch ăn mồi vậy. Sau đó, ông nhanh chóng lui vào trong.
Anh Tùng kinh hãi đến muốn thét lên một tiếng to, muốn co giò phóng chạy, nhưng hai chân cứ run lẩy bẩy, không làm theo ý anh. Khó khăn lắm anh Tùng mới trấn tỉnh lại được và bò ra ngoài cửa.
Đêm đó, anh sợ quá phát sốt nặng. Mấy ngày sau hết bệnh, anh đem tình hình chứng kiến tối hôm đó kế hết cho mọi người nghe.
Nhưng do anh bình thường hay uống rượu, nên chẳng ai thèm tin lời anh nói. Thực ra, đối với người dân ở miền đông bắc Thái Lan, mấy chuyện ăn ếch, ăn chuột, ăn mèo… là việc thường, đâu có gì kỳ quái.
Nhưng điều kì quái trong tin đồn chính là dung nhan “ngài” chủ quán. Mấy tháng nay thực khách không còn thấy lão Liên xuất đầu lộ diện nữa. Bình thường thì ông luôn ngồi trước quán chặt thịt gà. Nghe nói ông đang bị bệnh phải vào nhà thương, lúc nào xuất viện về nhà cũng không ai biết. Thỉnh thoảng nếu có ai gặp ông, cũng nhìn thoáng qua trong khoảnh khắc, gần đây ông ít khi bước ra cửa tiệm.
Tình cờ có người gặp ông, họ kế lại:
– Lão chủ mặt mày nhìn giống hệt con ếch, nhưng mà bự hơn nhiều, chân cũng cong cong giống ếch vậy. Miệng cũng y hệt, mắt lồi ra, càng nhìn càng giống con ếch to “khủng”.
Đến đây thì mọi người tin lời anh Tùng là nói thật. Không hẹn mà họ cùng nhau rình, lén nhìn cho được “người hóa ếch” như lão chủ quán. Và cuối cùng, ai cũng biết nồi nước lèo hấp dẫn kia chính là nước ếch. Lạ đến không ngờ là vị nó ngọt thanh như vậy.
Trước đây, chủ quán sợ lộ bí mật nên không dám thuê công nhân, cũng chẳng muốn mượn tay ai làm, vì vậy mà ông phải đích thân giết từng con ếch. Tính ra cả đời ông Liên đã giết không biết bao nhiêu mạng rồi, phải nói là vô số. Hằng ngày ông luôn đối diện với dung nhan ếch, nhất cử nhất động, làm gì cũng dính dáng tới ếch. Tướng theo tâm sinh, hình tùy tâm biến, dần dần mặt mũi ông cũng đổi thành hình ếch.
Ban đầu, mọi người ở chung không để ý, cho đến khi phát hiện ra, thì ông đã biến dạng hoàn toàn. Sau đó, có người nghe những bà con của chủ quán kể lại rằng: “Dạo sau này lão Liên mỗi khi đang ngủ thường kêu hét, gầm rú. Than là ếch đến bu đầy trên thân cắt rứt lão. Cứ chợp mắt là lão bị quấy nhiễu mãi như thế, không thể nào yên giấc được.
Từ đó trở đi ròng rã suốt mấy tháng trường, đêm nào nằm lão cũng bị bầy ếch hiện đến hành hạ đau đớn. Cuối cùng lão Liên phát bệnh điên, kêu như ếch rồi chết.
Sau đó, cả nhà chủ quán nước lèo trứ danh nọ không biết dời đi đâu, chỉ lưu lại câu chuyện này, là đầu đề khiến người ta bàn tán mãi.
Trích Báo Ứng Hiện Đời của Cư sĩ Quả Khanh! Hạnh Đoan biên dịch.
Nam Mô A Di Đà Phật !
Message edited by loclv88 - Thứ Sáu, 19 Aug 2016, 8:03 PM |
|
| |
LongTracAn |
Date: Thứ Sáu, 19 Aug 2016, 10:27 PM | Message # 2 |
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng
|
Đại Bi Chú
|
|
| |
cuti |
Date: Chủ Nhật, 21 Aug 2016, 8:52 AM | Message # 3 |
Major
Group: Disciples
Messages: 90
Status: Tạm vắng
|
Message edited by cuti - Chủ Nhật, 21 Aug 2016, 8:53 AM |
|
| |
atoanmt |
Date: Chủ Nhật, 21 Aug 2016, 4:28 PM | Message # 4 |
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
|
GIẾT HEO, RỒI CHẾT NHƯ HEO
Sau 1975, với mục đích cướp nhà, và ăn tiền hối lộ, nên Quan chức địa phương đã đến nhà tôi, nói là gia đình tôi phải "tăng gia sản suất" nghĩa là phải làm Ruộng, hoặc có Giấy chứng nhận đang sở hữu và canh tác Ruộng Vườn ! Nếu không thì phải giao nhà cho nhà nước để "được đuổi vào vùng Kinh-Tế-Mới" !!!...
Nhiều gia đình lối xóm khu nhà tôi ở đã phải hối-lộ cho Quan Chức địa-phương biết bao cây Vàng thì mới đưọc yên thân ở lại ! Có 1 vài căn nghèo nhất xóm, không có Vàng thì bị tống vào vùng Kinh-Tế-Mới, Khỉ ho Cò gáy, vì là dân thành phố, không quen sống trong khu rừng thiêng nước độc, nên nhiều người bị chết trong đó !
Gia đình tôi nhất định không hối-lộ, nên đã bỏ ra 10 lượng Vàng để Tôi mua 1 đám ruộng và cất 1 căn nhà trong Ruộng ở một mình cho êm chuyện.
Khu tôi ở làm ruộng, là 1 Quận nhỏ, nơi đó, tình cở tôi có đưọc một số các "Đàn Em địa-phương" tự nhiên kết thân và tôn tôi làm "Đại-ca" mặc dù thân thể tôi không hề có một vết xâm trổ nào cả
Trong đám đàn em của tôi, có tên Út, là em út của gia đình có 3 Anh Em Trai, nhà hắn coi như giàu có tiếng ở địa phương và làm nghề Mổ Heo, Bán Heo sống và Heo Quay. Họ tự làm Heo, Quay Heo giao Chợ bán, và đồng thời cũng làm Heo hoặc Quay Heo mướn mỗi ngày.
Dĩ nhiên cả 3 Anh Em của Tý đều là "Cao Thủ" làm Heo. Tý chỉ cho tôi coi 1 cây Dao dài khoảng 3 gang Tay, Tý nói: -"Đại Ca, đây là cây "Dao đâm Họng Heo" Đại Ca coi mũi nó bén hông ? "
Tôi hỏi: -"Dao đâm Họng Heo" là làm sao?"
Tý đáp: -"Em thì ít đâm Họng Heo, chỉ có hai Anh của Em là chuyên môn thôi, tức là khi con Heo cột trói nằm trên sân si-măng, thì Anh của Em tới, dùng cây Dao này, đâm một nhát một, sâu vào Cổ Họng con Heo thấu Tim, là Heo kêu ọc ọc ọc lên mấy cái rồi chết queo ngay. Mấy Ảnh giỏi lắm, chỉ đâm một cái thôi, mà khi mổ Heo làm thịt, thì thấy vết cắt ngay Tim Heo ! 10 con như một, do đó đâm 1 nhát Heo chết liền, khỏi la hét khỏi giãy!
Cây Dao Đâm Họng Heo, chỉ dùng đâm Họng thôi, không dùng cắt thịt gì cả, vậy mà cây này lúc trước Dài tới 7 Tấc, mà riết rồi bây giờ ngắn đi mất 1/3, Đại Ca biết nó đã mần Thịt biết bao nhiêu con Heo không ? Phải tính tới hàng ngàn con đó!"
Sau đó, nhiều tối tôi ở nhà Tý, và đã nhìn thấy hàng đêm Anh Em Tý đâm Họng Heo và làm thịt Heo y như Tý kể, cũng như chính mắt tôi nhìn thấy 1 vết cắt ngay giữa Tim Heo sau khi mổ Heo ra !
Có điều đặc biệt mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây: Là hầu như 99, 9% những người làm công-việc "đồ-tể" làm thịt Heo, Bò, hoặc Chó chuyên nghiệp, thì cái "Máu Sát Sinh" của họ tự nhiên thấm nhuần vào bản tánh, cho nên, họ dễ dàng ra tay đâm chém người ... mà không chút ngại ngùng !
Chính do đó, 3 Anh Em của Tý, được cả Quận nể sợ, vì hơi 1 chút, là Anh Em Tý vác Dao đuổi chém người lung tung tại Chợ ! Nên ai ai gặp phải cũng đểu phải ngọt ngào và nịnh Anh Em Tý !
Người ta nói: "Đi với Phật mặc Áo Cà-Sa, đi với Ma mặc Áo Giấy" Nên đối vớ Anh Em Tý, tôi không thể là một "thanh niên nhà giàu ở Chợ" vào đây mua Ruộng như dân địa phương xầm-xì sau lưng tôi được ! Mà để hàng phục những "Tay Anh Chị" như gia đình Tý, thì chỉ có cách hay nhất là "Đánh lộn" hoặc phô diễn "Võ Thuật" Cho nên tôi bắt buộc phải xuất chiêu ! May mà có một hôm, khi Tôi và các Anh Em Tý cùng nhậu chung với đám thanh niên địa-phương ở hàng-hiên trước cửa nhà, bỗng có một con Chó chạy băng qua đường và bị 1 chiếc xe đò nhỏ cán trúng.
Xem chạy mất, còn con Chó thì lết trên đường rên sủa um sùm. Dĩ nhiên cả bọn tôi đều chạy ra đường và có người sách con Chó vào, và có tiếng cười ... thung-thướng nói: -"Hên quá, có thêm Mồi nhậu nữa rồi, con Chó này mà mần Thịt thì cũng được 1 Nồi đầy đó nghen !"
Vì Anh Em nhà Tý, lúc trước đã từng nghe Tôi nói chống đối về việc "Ăn Thịt Chó", nên nghe vậy, Anh của Tý quắc mắt lên nói ngay: -"ĐM, tao đã nói là không ăn Thịt Chó nữa, bữa nay mà thằng nào mà dám ăn con Chó này thì Tao chém chết Mẹ !".
Lúc đó ai ai cũng đã kha-khá say, Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện oánh lộn nên vội đỡ lấy con Chó và nói: -"Ê, mày để con Chó xuống đất, để Tao coi thử coi !"
Con Chó tội-nghiệp được đặt xuống lề đường và nó vừa lết lết vửa khóc gâu gâu, vì tôi thấy nó chảy nước mắt ra, không biết vì đau, hay vì hiểu được có người muốn cho nó dzô Nồi !
Tý nói: -"Đại-Ca, nó bị gãy chân sau rồi! "
Tôi lúc đó, không biết vì tội-nghiệp con Chó hay vì nguyên-nhân gì, bỗng móc túi lấy điếu Thuốc lá ra châm hút và nói: -"Tụi mày im nghen, để tao khoán cho nó ! Tý, em giữ con Nó cho Anh !"
Từ trước đến giờ, đám thanh niên địa-phương và kể cả Anh Em nhà Tý, chưa bao giờ thấy Tôi làm gì ... như kiểu này cả, nên cả bọn vội im lặng để xem.
Tôi rít 1 hơi Thuốc dài, nín thở dùng điếu Thuốc thay Nhang vẽ "chữ Phép trị bịnh Sưng, Trặc" trên đùi Trái của Con Chó, cách không khoảng 1 tấc !, xong thổi một hơi dài ... nồng mùi Rượu vào cái Đùi Chó ... Sau khi Tôi đã vẽ và thổi đến lần thứ 3, thì phép lạ đã xảy ra, Con Chó vụt xoay người lại, tự đứng lên, xong cong đuôi chạy một cách bình thường như chưa hề bị gãy đùi,... Nó cũng không thèm... sủa cám ơn tôi một tiếng nào, chỉ lo chạy vì có lẽ sợ cái thằng cà chớn hồi nãy đòi ăn Thịt nó !
Nhờ chuyện đó, nên cả bọn thanh-niên địa-phương và Anh Em Tý mới thấy phục Tôi hơn !
Khi cả 3 Anh Em đều nể sợ mình, lúc đó, Tôi mới đem chuyện "Nhân Quả" của Phật Giáo ra giảng giải cho họ nghe. Vì những lúc họ sắp sửa ..."đâm họng Heo" là lúc đó tôi đứng âm thầm niệm chú vãng sinh !
Ngặt cái là gia đình họ chỉ có 1 nghề làm Thịt Heo để sống, nhưng sau khi nghe tôi nói, họ đã dẹp, không dùng đến cây "Dao đâm Họng Heo" nữa ! Mà dùng Điện !, tức là cột bó chân Heo lại nối 1 sợi điện Dương vào chân Heo, xong tạt nước vào để dẵn với điện Âm, là Heo giãy chết ngay, không đâm Họng nữa.
Còn Tên Tý, ngay lúc chưa dùng điện, nghe tôi, hắn đã không dám dùng Dao đâm họng Heo nữa ...
1 năm sau khi quen gia đình họ, tôi đóng ghe đi vượt biên không thành, nên 2 năm sau Tôi quay lại, thì Tý kể: -"Đại Ca hồi đó nói chuyện "Nhân Quả" đúng ghê ! Ông Anh Hai của em, sau này chơi Ma Túy, bị sốc Thuốc rồi chết, mà trước khi chết, con Heo bị đâm họng, kêu ọc ọc ra sao thì Anh Hai kêu y chang như vậy ! Hơn nữa, Ảnh cứ kêu y như bị thọc tiết suốt 3 ngày 3 đêm trong bệnh viện rồi Ảnh mới chết !
Em đứng nghe mà thấy sợ phải chạy ra ngoài luôn ! Ghê quá, đúng là quả báo nhãn tiền ! Bây giờ Ba em mới tin rồi, và cả nhà em dẹp luôn, không còn làm nghề giết Heo nữa ...Tuy không khá bằng hồi trước, nhưng cũng không đến nỗi nào ..."
AToanMT
|
|
| |
loclv88 |
Date: Chủ Nhật, 21 Aug 2016, 6:01 PM | Message # 5 |
Colonel
Group: Users
Messages: 161
Status: Tạm vắng
| Thầy.
Nam Mô A Di Đà Phật !
|
|
| |
hailove |
Date: Chủ Nhật, 21 Aug 2016, 6:50 PM | Message # 6 |
Lieutenant general
Group: Moderators
Messages: 514
Status: Tạm vắng
| thầy
NAM MÔ DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG VƯƠNG PHẬT
|
|
| | |
|