Thứ Năm
25 Apr 2024
5:58 PM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » THÀNH VIÊN » CHUYỆN LẠ 4 PHƯƠNG » KINH NGHIỆM CẬN TỬ (ST)
KINH NGHIỆM CẬN TỬ
atoanmt Date: Thứ Bảy, 05 Apr 2014, 9:53 AM | Message # 1
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
KINH NGHIỆM CẬN TỬ:

KHI GẦN CHẾT, PHI CÔNG Jeffrey S NDE (Người Canada)
TỰ NHÌN THẤY XÁC CỦA MÌNH




Trải nghiệm cận tử này được chia sẻ bởi phi công người Canada Jeffrey S, trên trang web của Tổ Chức Nghiên Cứu Trải Nghiệm Cận Tử (Near Death Experience Research Foundation) và trên Youtube.


Phi Công Jeffrey S NDE


Trải nghiệm cận tử này được chia sẻ bởi phi công người Canada Jeffrey S, trên trang web của Tổ Chức Nghiên Cứu Trải Nghiệm Cận Tử (Near Death Experience Research Foundation) và trên Youtube.

Vụ rơi máy bay


Trong khi làm việc với chức vụ là phi công trưởng cho một cục hàng không của Canada, tôi bị rớt máy bay khi mới cất cánh.

Tôi gặp phải một vụ trục trặc động cơ thảm khốc. Tức thì tôi rất hoảng loạn, nhưng kinh nghiệm huấn luyện đã khiến tôi tìm cách … tôi cố gắng khởi động máy lại nhưng không thể làm nó chạy. Tôi đóng động cơ và chuẩn bị cho một cú tiếp đất.

Khi các phao nổi trên máy bay bắt đầu tiếp xúc với ngọn cây, tôi giật lại và chủ đích làm máy bay ngừng lại, rồi cánh bên trái bị rớt và tôi cảm nhận được cú va chạm với cái cây đầu tiên. Lúc đó, mọi cảnh như một pha quay siêu chậm. Tôi thấy cánh máy bay bao quanh cái cây và đứt rời khỏi máy bay … rồi mọi thứ tối sầm và tôi bất tỉnh trong phần còn lại của vụ va chạm xuyên qua mấy cái cây.

Tôi đã hoàn toàn chấp nhận rằng đến lúc mình phải chết, và tôi đi từ hoảng loạn tột độ trong 30 giây đầu tiên đến một trạng thái gần như thanh thản yên bình, đó là lúc mà tôi sắp chết.

Tôi tỉnh dậy trong máy bay và chảy rất nhiều máu ở đầu. Tôi thấy nhiều vết thương ở cánh tay và toàn bộ phần thân trên của tôi rất yếu. Tôi nhận ra rằng mình nên thoát ra khỏi máy bay càng nhanh càng tốt phòng trường hợp cháy … tôi thoát khỏi máy bay….

(Tôi lấy khăn giấy và thấm máu trên đầu để ngăn chúng chảy xuống mắt trong lúc đi bộ dọc theo hàng cây)

Phát hiện, Nỗi kinh hoàng


Tôi nhìn chiếc máy bay lúc này đang cách tôi 50 feet (15 mét). Cửa buồng lái nằm ngang với mặt đất nên tôi có thể nhìn vào buồng lái khi ngồi xuống. Trong nỗi…kinh hoàng, tôi nhìn thấy ghế của cơ trưởng lộn ngược, một cánh tay và chân lủng lẳng trên đó! Tôi biết rằng vào lúc đó tôi đang nhìn vào chính mình.

Nhìn xung quanh và tôi thấy một bầu trời trong xanh rất đẹp tôi chưa từng thấy bao giờ …. Không có một tiếng động hay con chim nào, thậm chí cả tiếng rít của gió. Tôi nhanh chóng cảm thấy rất thoải mái và an toàn ở đó.

Tôi liền nhìn lại vào buồng lái để xác thực những gì mình nhìn thấy, và chắc chắn rằng bản thân vẫn còn bị treo lộn ngược trên ghế của mình. Chính vào lúc đó, tôi thốt lên:
“… Mình đã chết”.

Tôi bất tỉnh ngay lúc đó.

Quay trở lại với cuộc sống, tương phản với một tỷ lệ kinh ngạc

Tôi tỉnh dậy bốn ngày sau … trong bệnh viện … tôi bị gãy 22 cái xương, dập xương hốc mắt phải, và bị chấn thương đầu nghiêm trọng … Tôi không hề bị tổn thương não, và các bác sĩ gọi tôi là một điều thần kỳ trong y học.

Tôi ngồi trước một hội đồng xem xét y khoa vào năm 2009 sau vụ rơi máy bay và một trong năm bác sĩ có mặt nói rằng với chấn thương đầu của tôi thì 99/100 trường hợp là thiệt mạng. Và trong những người may mắn sống sót chỉ có 1/1000 người không bị chấn thương não. Điều đó nghĩa là tỉ lệ của tôi sống sót mà không bị tổn thương não còn thấp hơn cả việc trúng số 8 lần trong đời mình.

Càng thêm huyền bí

Khi gặp viên phi công trực thăng đã cứu mạng tôi và kể cho anh ấy trải nghiệm của mình. Anh ta bắt đầu khóc. Anh ấy nói:
“Cơ trưởng, khi tôi tìm thấy anh, anh đang bị treo lộn ngược trên ghế và anh không hề thoát khỏi máy bay”.


Điều mà vẫn không ai trả lời được là tại sao họ tìm thấy 54 chiếc khăn giấy ướt đẫm máu rơi rải rác ở phía trước máy bay, với một vệt dài dẫn đến bờ của hàng cây như tôi đã chỉ ra.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nhận ra rằng mình đã thật sự vẫn chưa hề rời khỏi máy bay.

Nhận thức xa hơn sau trải nghiệm

Qua việc nhìn thấy thân xác vô tri của mình ở trong buồng lái, tôi chợt nhận ra rằng vũ trụ và chúng ta tất cả là một phần của ẩn số….

Đó là một khoảnh khắc của sự yên bình và cảm thông.

Người dịch: Khiết-Bông
(Không biết)

---o0o---


EXPERIENCE DESCRIPTION:

While operating as the Chief Pilot for a Canadian air service, I crashed shortly after take off. I was Captain on a DHC-2 Dehavilland Beaver aircraft. I picked the aircraft up from the AMO and flew back to the main lodge without incident. After landing, I had to do 5 take offs and landings before I could start transporting passengers. On my 1st take off, at approximately 350' AGL, I had a catastrophic engine failure. Panic was my immediate response but my training kicked in and I tried restarts and could not get it to fire. I secured the engine and prepared for a crash landing.

As the floats on the aircraft started to make contact with the tree tops, I pulled back and purposely stalled the aircraft and the left wing dropped and I felt the impact with the 1st tree. At that moment, everything went into super slow motion. I watched the wing wrap around the tree and watched my wing tear off the aircraft...then everything went black and I was out for the remainder of the crash through the trees. I fully had accepted this was my time to die, and I went from pure panic for the 1st 30 seconds, to an almost peaceful calm that this was how I was going to die.

I woke up in the aircraft and was bleeding very badly from head. I noted the severe injuries to my arm and complete upper body was broken. I realized I should exit the aircraft as soon as possible as there was a risk of fire. I grabbed a roll of paper towels that had found their way to the cockpit and took them with me as I exited the aircraft. I started to walk to the tree line (I ended up in a bog, nose down, on an 80 degree angle buried the entire engine, prop and cowling almost 8 feet deep into the ground.

As I walked to the tree line, I continued to wipe my head with paper towels as the blood was filling my eyes quickly. I dropped many of them on the ground and made my way slowly to the tree line. When I sat down, I looked to the aircraft now about 50 feet away from me. The cockpit windows were level with the ground so I could see into the cockpit when I sat down. To my almost horror, I saw the captains seat upside down and an arm and leg dangling from it! I knew at that moment I was looking at myself.

I then looked around and saw a beautiful blue sky like none id ever witnessed before. There was not a single sound, not a bird, not even a whisper of wind. I was quickly very comfortable and felt very safe there. I then looked back into the cockpit to confirm what I saw, and sure enough I was still hanging there upside down in my seat. At that exact moment, I uttered the words "fuck, I'm dead"...and I instantly went out at that moment.

I woke up 4 days later in Surgical Intensive Care in the hospital and had been medivaced by aircraft from Sioux Lookout Ontario to Thunder Bay, Ontario. I had 22 broken bones, smashed right orbital bone, and a serious head injury. The hospital called my wife and children in Saskatchewan (where we lived) and told them I wasnt expected to live and they needed to come immediately. I woke up and said hello to everyone. I had no brain injury at all, and the doctors call me a true medical miracle. I sat before a medical review board in 2009 after my crash and 1 of the 5 doctors present stated that with my head injury, its fatal 99 times out of 100. Then for those lucky enough to survive, only 1 in 1000 survive with no brain injury. That makes the odds of me surviving with no brain injury less than winning the lottery 8 times in my lifetime.

While in the hospital (this is where the story is very interesting)...Two Transport Canada Inspectors from Civil Aviation came to see me in the hospital. They asked me for my story and told them what I just told you. They looked at each other with a weird look and said Jeff, can we bring in the helicopter pilot who found you and rescued you? I said yes of course.

I shook his hand and they asked me to briefly share my story again. When I did the helicopter pilot started to cry.
He said Captain, when I found you, you were hanging upside down in your seat and you did not exit the aircraft. (I didn't know at that time that I had an NDE and an out of body (bi-location) experience.

The thing that still no one can answer...is why they found 54 BLOOD SOAKED paper towels strewn all in front of the aircraft, with a trail leading to the edge of the tree line as I explained. It sent chills up and down my spine when I realized I never actually exited the aircraft.

5 years and 3 surgeries later, I'm still here and have no explanation of why this happened or how those 54 blood soaked paper towels got outside the aircraft.

I was forced to retire from flying in 2009 because I was unable to secure my medical. My right eye vision is damaged beyond repair and my left arm is virtually unusable.

I have a video on youtube sharing my experience and would gladly provide the link should you wish to hear a video testimony for this crash and NDE.

Thank you.


AToanMT
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Bảy, 05 Apr 2014, 10:34 AM | Message # 2
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
 
kathy Date: Chủ Nhật, 06 Apr 2014, 6:59 AM | Message # 3
Colonel general
Group: Users
Messages: 900
Status: Tạm vắng
 
FORUM » THÀNH VIÊN » CHUYỆN LẠ 4 PHƯƠNG » KINH NGHIỆM CẬN TỬ (ST)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO