Thứ Bảy
20 Apr 2024
0:54 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Cô Giáo Nguỵ (Thần Long)
Cô Giáo Nguỵ
LongTracAn Date: Thứ Tư, 21 Aug 2013, 9:18 PM | Message # 1
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng
Cô Giáo Nguỵ

Thần Long , C/N 2013/03/31


« Cô Giáo Nguỵ , Cô Giáo Nguỵ sắp vô lớp đó nghe tụi bay ... » .

Một đứa học trò la lớn . Bọn con trai mấy đứa con trai đang quây quần cuối lớp khác chơi trò « dích » hình , đứa nào đứa nấy tóm vội vã thâu tóm lại mấy tấm hình màu bằng bìa cứng có in hình sặc sỡ . Bọn con gái đang tụm ba tụm bảy nói chuyện nô đùa cũng vội vàng quay về chỗ cũ . Cô giáo Mai lễ mễ ôm phần chia nhu yếu phẩm của cô tháng này , gồm mấy trăm gam thịt , mấy trăm gam đường bước vào lớp . Cô bước vào lớp , tất cả học sinh đứng lên chào . Sau khi để gói thịt , gói đường cẩn thận vào trong giỏ . Cô mỉm cười :
- Cô cho các trò ngồi xuống . Các trò làm chi ồn rứa bộ định làm loạn giống ...

Mai định nói làm loạn giống 'Việt Cộng » như thói quen cô vẫn nói khi la rầy học trò trước kia , nhưng cô ngưng lại kịp . Sau khi nghe em lớp trưởng điểm danh , cô bắt đầu khảo bài . Học trò của cô phần nhiều thuộc những gia đình mà nhà-cầm-quyền mới gọi là thành phần có nợ máu với nhân dân hoặc có vấn đề với 'cách mạng » .

Hầu hết cha của các em đang bị cầm tù trong các trại tập trung cải tạo . Thêm vào đó có khoảng một vài em thuộc gia đình cán bộ Cộng Sản cao cấp mới vào Nam . Phần đông các học trò miền Nam những năm đầu sau khi bị 'giải phóng » các em học trò miền Nam còn rất ngoan và kính trọng thầy cô , và ngược lại thầy cô miền Nam cũng còn coi công việc gõ đầu trẻ là một thiên chức chứ không phải thuần tuý là một để sinh nhai . Mai ra trường Sư Phạm Đà Nẵng đi dạy được hai năm thì miền Nam mất . Cô được nhà-cầm-quyền mới cho đi dạy lại vì theo họ lý lịch của cô tương đối khá « sạch » , từ ông bà xuống tới cha mẹ không có ai làm lớn trong chính quyền cũ .

Sáng nay như thường lệ sau khi khảo bài cũ cô bắt đầu dạy bài mới . Trước bảng đen Mai nắn nót viết bài học Pháp văn cho tiết học hôm nay trên bảng đen .

Mardi 26 Septembre 1977
Conjuguez le verbe « Etre » Je suis , Tu es , Il est ...

Bỗng một tiếng thét lớn :
- Thưa cô trò Hùng cú đầu con !

Mai nhịp nhịp cái thước gỗ vào bảng không trả lời , cả lớp lại im lặng như tờ chỉ có tiếng bút mực sột soạt trên giấy . Cô tiếp tục viết bài học lên bảng đen . Elle est ...

... Thưa cô trò Hùng bóp ... cu con ... !

Cũng là cái giọng học trò hồi nãy , và lần này cả lớp phá lên cười như ong vỡ tổ . Cô Mai nghiêm mặt quay lại bảo :
- Hùng , Quang hai em lên đây !

Hai đứa học trò lớp Sáu , ngồi cạnh nhau một đứa đen đủi nhỏ thó tướng tá loắt choắt nghịch ngợm , áo bỏ ngoài quần và một đứa mặt mũi trắng trẻo dáng điệu mảnh khảnh . Cả hai lấm lét bước lên phía trên . Tuy có hơi giận vì học trò tinh nghịch , nhưng cô Mai vẫn chậm rãi hiền từ :

- Có phải Hùng phá Quang không ? Hùng cúi đầu không đáp , cô Mai lại hỏi lần này giọng nghiêm khắc hơn :
- Có phải em phá bạn làm mất trật tự trong lớp không ?' Hùng nhìn lên trả lời lí nhí :
- Không ạ !

Lần này thì thằng Quang la lớn :
- Nó xạo , nó cú đầu con rồi bóp ...

Mai đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho Quang đừng nói nữa không thì cả lớp lại cười như vỡ chợ . Có nhiều tiếng nhao nhao :
- Trò Quang nói đúng đó cô , thằng Hùng nó có làm đó , ... nó còn viết bậy lên lưng áo em nè ...
Thằng Hùng chợt đưa tay làm thành nắm đấm đôi mắt căm hờn :
- Chúng ông sẽ cho tụi mày biết tay nhé ... chúng ông cho bố bọn mày đi cải tạo cứ là đờ người nhé ...

Lần này thì cô Mai thật sự giận dữ :
- Trong lớp của cô hay bất cứ đâu em cũng không được phép hỗn láo vô phép với người lớn nghe chưa ? Nghe rõ chưa ? Em Hùng đến góc kia quay mặt vào tường cho đến hết buổi .

Buổi dạy học tưởng như bình thường sáng hôm đó đem đến cho Mai nhiều chuyện bất ngờ sau này .

Vài ngày trong khi lớp Pháp văn của cô đang làm bài kiểm tra , người tuỳ phái đến lớp của cô mời cô xuống văn phòng hiệu trưởng có chuyện cần . Mai hỏi :
- Có chi quan trọng rứa bác Tam ? Lớp tôi đang làm bài thi làm răng mà bỏ đi ? Bác nói đợi tới hết giờ rồi tôi sẽ xuống bác hỉ !

Người tuỳ phái già trả lời :

- Dạ tui cũng nói như rứa với bà hiệu trưởng và ông khách , nhưng họ có chịu nghe mô . O xuống nhanh đi , nghe nói ông khách nớ làm lớn lắm . Mai đáp :
- Bác Tam à , tôi không thể xuống được ngay bây chừ , bác xuống văn phòng giải thích dùm tôi ...

Ông Tam quày quả đi ra . Khoảng vài phút sau một người đàn ông đội nón cối đeo mắt kính đen , tay đeo cái đồng hồ Seiko 5 vàng sáng chói , nước da men mét , hàm răng hơi vỗ , mặc quân phục rộng thùng thình , vai đeo xà cạp , ngang nhiên bước thẳng vào lớp , theo sau là ông Tam .
Con Trang lớp trưởng sau một vài giây ngỡ ngàng vì người khách vào lớp bất ngờ , nhanh nhẹn hô lớn
« Nghiêm ! » .

Cả lớp buông bút viết , đứng thẳng chào khách . Lần này thì đến lượt người đàn ông đội nón cối đeo mắt kính đen ngỡ ngàng và ngạc nhiên đến độ lúng túng , cô giáo Mai đứng trên bục giảng lễ độ hỏi :
- Thưa ông có việc gì cấp thiết không ạ ?

Người đàn ông nhìn lên lúng búng trả lời :
- À không , tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một vài vấn đề , nhưng bây giờ tôi sẽ đợi cô dưới văn phòng .

Cô Mai từ trên bục gỗ bước xuống từ tốn :
- Dạ cám ơn ông , xin ông thông cảm , lớp đang làm bài kiểm tra tôi không thể tiếp chuyện ngay với ông .

Hết giờ Pháp văn cô Mai vội vã xuống văn phòng hiệu trưởng . Bước vào cô hơi ngạc nhiên khi chỉ thấy có ông khách đang chễm chệ ngồi sau bàn giấy của bà hiệu trưởng . Ông khách đưa tay mời cô ngồi . Ông ta vẫn còn đeo đôi kính Rayban đen trong căn phòng không có cửa sổ . Cô Mai bất giác muốn phì cười , nhưng ngăn lại kịp .

Ông khách tự giới thiệu :
- Chắc cô không biết tôi là ai , nên không xuống gặp tôi ngay .

Cô Mai trả lời ngay :
- Dạ thưa tôi biết ông là người rất quan trọng nhưng vì bài kiểm tra này quan trọng đến kỳ thi học kỳ của các em ...

Ông khách ngắt lời :
- Ô ! Không không tôi có ý phiền trách gì cô đâu , thực ra thì lúc cô không xuống ngay tôi giận lắm , vì ngoài Bắc mỗi khi tôi vào trường con tôi học là giáo viên phải đến gặp tôi chứ tôi không bao giờ phải lên kiếm giáo viên cả .

Cô Mai trả lời :
- Dạ trong ni chắc còn lạc hậu , không biết bao chừ mới theo được bằng ngoài nớ ...

Cô Mai không biết ông khách đang nghĩ gì và ánh mắt phản ứng ra sao sau cặp kiếng đen . Ông trầm ngâm một chút rồi nói :
- Bây giờ thì tôi hết giận rồi cô ạ . Tôi xin tự giới thiệu , tôi là Thượng Tá Trần Kình , Chính uỷ của Trung Đoàn Không Quân Tiềm Kích 935 đóng tại căn cứ Không Quân Đà Nẵng . Con tôi là Trần Hùng học trong lớp của cô , vài hôm trước đây nó có phản ánh phê bình cô có khuynh hướng bảo vệ bọn con cái thành phần chống cách mạng . Cô Mai nghĩ sao ?

Mai thật sự ngạc nhiên , dầu miền Nam đã bị chiếm đóng hơn hai năm , bởi một đạo quân nói cùng một ngôn ngữ và cùng chung màu da với cô nhưng cô vẫn chưa thật sự chưa hiểu hết về cách suy nghĩ , giao tế của người Cộng Sản .

Cô trả lời chậm rãi :
- Thưa ông Kình , tôi không biết phải trả lời ông ra sao . Tôi là một người thầy giáo chuyên nghiệp , tôi dạy bất cứ học sinh nào được giao phó cho tôi , tôi không phân biệt đối xử các em theo thành phần gia đình ... hơn nữa các em khi sinh ra cũng không có sự lựa chọn về lý lịch của cha mẹ . Lý lịch cha mẹ các em theo ý tôi không thuộc phạm vi học đường . Còn việc tôi phạt em Hùng là vì em đã phá rối trật tự trong giờ . dạy học của tôi . Tôi bảo đảm không có vấn đề bênh vực thành phần giai cấp gì đó ... .

Người đàn ông tên Kình , ngồi thẳng lên đan hai bàn tay vào nhau :
- Đó là tư duy của tôi cách đây nữa giờ cô Mai ạ . Sau khi tôi lên lớp của cô thấy việc các em lễ phép chào khách , bàn cô giáo có lọ hoa , các em quần áo chỉnh tề tôi rất lấy làm ấn tượng . Tôi thành khẩn với cô nhá , tôi chưa thấy trường nào ngoài Bắc học trò có văn hoá như lớp của cô . Tôi rất mừng thằng Hùng được cô dạy . Thôi thì thế này nhé , cô cứ công tác tốt , tôi sẽ bảo với đồng chí hiệu trưởng bỏ lời phê bình tiêu cực của tôi về cô đi . Coi như không có sự cố gì cô Mai nhé .

Mai mỉm cười :
- Dạ nếu ông đã dạy thế thì tôi rất vui . Nhưng tôi không dám nhận hết lời khen của ông , vì trong Nam này trường nào lớp nào cũng đứng nghiêm , chào khách chào thầy cô . Còn chuyện trang hoàng lọ hoa cho bàn thầy cô thì quả thật là công khó của các em học sinh nữ của lớp tôi đã tự ý hái hoa đồng cỏ dại trang điểm cho lớp học , không phải do tôi dạy bảo .

Ông Kình cười :
- Cô không tuyên truyền cho miền Nam đấy chứ ? Ồ ! Tôi chỉ đùa thôi cô ạ , vâng tôi tin cô nói sự thật . Còn vấn đề này nữa , sao tôi không thấy lớp cô Mai treo ảnh Bác nhỉ ?

Mai thán phục sự quan sát của người đàn ông này , chỉ có ít phút trong lớp mà ông Kình đã nhận xét được biết bao nhiêu là chuyện . Cô có biết đâu ngoài Bắc người ta treo hình bác Hồ cũng như trong Nam người ta treo cái gương chiếu yêu trước cửa nhà , để xua đuổi ma quỉ . Việc treo hình của ông Hồ là một điều bắt buộc , nhà nào cơ quan nào mà không có gương mặt lom lom , cười cười của ông Hồ là có vấn đề lớn .

Thành thói quen , nhiều người treo hình bác Hồ như một sự thông báo cùng hồn ma bóng quế nhà tôi có chúa quỉ ở đây nhá ! Các ngài ma quỉ hồn ma bóng quế tép riu liệu mà xéo đi ... Mai ngẫm nghỉ một lúc rồi bảo :
- Hình như một năm trước đây tôi nhớ có treo , nhưng vì lớp học xây dựng bằng phương pháp tiền chế , vật liệu là sắt và tôn ximăng cho nên đinh đóng vào tường không chắc , bức hình lộng kiếng của Bác bị rơi xuống vỡ nát ông ạ .

Ông Kình hỏi :
- Thế thì sao không báo cáo và thay ngay đi , hồi trước giải phóng các thầy , các cô trong Nam treo ảnh Thiệu ra sao mà bây giờ lại nói đóng đinh không được ?

Cô Mai cười xoà :
- Trước giờ trong này không có lệ treo hình lãnh tụ trong nhà riêng hay trong lớp học .

Điều này thì ông Kình có thể tin , vì khi Trung Đoàn 935 tiếp thu căn cứ KQ Đà Nẵng ông cũng hơi ngạc nhiên khi thấy không có văn phòng , cơ sở nào có treo hình tổng thống Thiệu cả . Nhưng ông đã tự giải thích rằng chắc cũng như ảnh Bác là biểu tượng thiêng liêng bọn nguỵ khi di tản đã đem ảnh của Thiệu theo để tỏ lòng yêu kính lãnh tụ , như cái đồng chí gì đấy ở ngoài Bắc , nhà cháy nhưng đồng chí ấy cố xông vào để cứu ảnh Bác , trước khi cứu con trai ruột của mình ...

Ông chợt thốt lên :
- À , công tác chính trị đảng cầm quyền của Thiệu yếu nhỉ ! ... À này tôi có xem lý lịch của cô , khá trong sạch và cũng thuộc thành phần cơ bản đấy , cha cô là công nhân sở điện , mẹ làm cho hãng dệt , không hiểu sao trường chưa cho cô vào đối tượng Đoàn ? Để tôi giúp cho nhé ?

Mai im lặng một chút rồi nói :
- Chuyện hơi dài ông ạ , sợ kể ra đây làm mất thì giờ của ông , nhưng đây không phải chi bộ Đoàn sơ xuất đâu mà là hoàn toàn do tôi cả .

Ông Kình hơi nhổm người về phía trước :
- Tôi không dám tò mò , nhưng nếu cô muốn kể thì tôi không sợ mất thì giờ cô ạ , tôi muốn tìm cách giúp cô .

Cô Mai yên lặng một lúc , ánh mắt cô trở nên xa xăm , rồi cô chậm rãi kể .

Chuyện xảy ra cũng gần một năm về trước . Mai gặp lại người bạn học cũ , Đoàn Đình Bình , Bình đã theo cha vô bưng sau cuộc « tổng khởi nghĩa » thất bại của Cộng Sản tại Huế năm 1968 . Cả lớp của Mai khi ấy không biết Bình đi đâu hay đã bị chết thảm dưới bàn tay của Việt Cộng khi Bình về ăn Tết ở Huế .

Đầu năm 1976 Bình được bổ về làm bí thư chi bộ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản tại trường của Mai đang dạy . Lúc đầu hai người không nhận ra nhau , nhưng Mai nhớ ngờ ngợ cái tên người bạn cũ Đoàn Đình Bình , nên sau một lần họp giáo viên Mai hỏi phải Bình hồi nhỏ có học trường tư thục Bình Minh tại Đà Nẵng không ? Hai người nhận ra nhau , rồi trở nên đôi bạn thân .

Mai rất trân quí những kỷ niệm và bạn học của ngày xưa thời học trò . Còn Bình thì cũng vui mừng được gặp lại người bạn xưa của ngôi trường đầy tuổi thơ êm đềm trước khi phải ra Hà Nội để bị hấp thụ một nền giáo dục rất ư « vô giáo dục » .

Qua một thời gian , Bình âm thầm yêu Mai và muốn tiến xa hơn với Mai , nhưng trước hết phải giới thiệu được cho Mai vào đối tượng Đoàn , thì việc xin lãnh đạo chấp thuận cho cưới Mai sẽ dễ dàng và vinh dự hơn nhiều . Không hỏi ý kiến Mai , vì muốn dành cho bạn một sự ngạc nhiên mà theo ý Bình đây cũng là một vinh dự cho Mai .

Bình mời Mai tham dự một buổi họp Đoàn và tuyên bố đề nghị cho Mai được làm đối tượng Đoàn Thanh Niên CS , sau khi đã đọc lý lịch trích ngang trích dọc của Mai trước mặt mọi người để minh chứng Mai thuộc thành phần tốt . Về phần Mai khi nhận lời dự buồi họp chỉ vì nể Bình và cũng có đôi chút tò mò muốn biết khi họp Đoàn ngưòi ta rù rì rủ rỉ cái chi . Mai không ngờ việc xảy ra như thế . Khuôn mặt của Mai từ trắng chuyển sang hồng , Mai im lặng . Cả phòng họp nghĩ là Mai quá xúc động trước cái đặc ân to lớn kia . Một lúc sau Mai mới run run nói :

- Cảm ơn anh Bình đã giới thiệu Mai , nhưng Mai không hoàn toàn thuộc thành phần tốt như cách mạng định nghĩa đâu , và cũng không đủ tiêu chuẩn vào Đoàn . Mai đã có chồng , mặc dầu chưa chính thức trên giấy tờ . Chồng của Mai là phi công của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà . Câu sau cùng Mai nói chậm , dõng dạc từng chữ như lời tuyên bố .
- Lỗi tại Mai , Mai đã không kể cho anh Bình nghe , vì Mai nghĩ đó chuyện riêng tư , nhưng bây giờ thì bắt buộc Mai phải nói .

Cả phòng họp lặng thinh , không ai biết phải phản ứng như thế nào , còn Bình đứng sững như trời trồng bên cạnh Mai . Một hai phút sau đó anh lắc đầu và bỏ ra ngoài . Mai chạy theo Bình ra đến khoảng sân vắng nói khẻ với Bình .
- Mai xin lỗi nhé , nhưng nếu Mai không nói thì suốt đời Mai sẽ áy náy lắm ...

Bình quay lại hằn học :
- Tại sao Mai không cho tôi biết , Mai làm tôi ngượng trước mặt bao nhiêu người , mà những điều Mai nói là thật hay bịa đặt vậy ? Bình đã hỏi thăm người ta ở chỗ Mai thưòng trú họ nói là Mai chắc chắn còn độc thân mà ... Bình thật không ngờ , không ngờ . Mà nếu điều Mai nói là sự thật Mai có yêu thằng đó - xin lỗi anh đó không ?

Mai ngạc nhiên về thái độ gần như ghen tương của Bình , Mai không nói gì từ từ kéo sợi dây chuyền từ trong cổ và tháo ra một chiếc nhẫn , loại nhẫn mà phi công sau khi ra trường bên Mỹ thưòng đeo . Mai nói thong thả :
- Mai có chồng thật chứ , nhẫn cưới của anh ấy trao cho Mai đây này ...

Bình bưng hai tai không muốn nghe thêm chạy thất thểu ra khỏi cổng .

Ông Kình , chép miệng :
- À ra thế , thế thì gay đấy , Đoàn hay Đảng có quyền từ chối đối tượng chứ có ai có gan dám từ chối vào Đoàn vào Đảng ... À anh chồng của cô bây giờ ở đâu ? Còn ở đây hay di tản rồi ?

Mai nhớ lại câu chuyện các thực tại chưa xa lắm , vào một ngày cuối tháng Ba năm 1975 . Anh Nguyễn Bé Tư , phi công F-5E biệt phái từ Biên Hoà ra . Hai người quen nhau từ mùa Xuân 1974 trong một buổi văn nghệ uỷ lạo , trường của Mai tổ chức để uỷ lạo chiến sĩ .

Năm 1975 , một ngày trước khi Đà Nẵng bị thất thủ , anh đã gặp Mai . Anh không nói gì nhưng qua nét mặt âu lo của anh , Mai biết là tình hình chiến sự ngày càng xấu đi . Anh dẫn đi Mai đi ăn tối ở nhà hàng Bạch Đằng trên bờ sông Hàn , hai người cố tránh không nói gì về chiến tranh để được một lần hẹn hò trọn vẹn . Gần lúc chia tay , anh rút cái nhẫn ra trường bên Mỹ đeo vào ngón tay Mai và nói :
- Anh muốn cùng em sống đến cuối cuộc đời , em có thuận làm vợ của anh không ?

Mai không nói được gì , chỉ khe khẽ gật đầu nước mắt bắt đầu tuôn vì xúc động và vui sướng . Mai đã là phu nhân của Nguyễn Bé Tư từ ngày ấy . Trong buổi tối ngắn ngủi đó hai người đã vẽ ra biết bao nhiêu là mộng đẹp , về ngày cưới về gia đình tương lai ...

Đêm đó anh Tư phải vào trực tác chiến trong phi đoàn . Ngày hôm sau thì Đà Nẵng mất , Mai tìm cách về Sài Gòn vào hỏi bộ Tư Lệnh Không Quân về tin tức của anh Tư . Mai còn nhớ mấy nguời lính Không Quân ai cũng lắc đầu nhìn chị thương cảm ái ngại . Kể từ đó cái tên Nguyễn Bé Tư mộc mạc đối với Mai như thuộc về một kiếp nào rất gần mà rất xa xăm .

Nhưng cô lúc nào cũng tự nhận là người vợ âm thầm của người phi công Nguyễn Bé Tư . Câu chuyện cô Mai từ chối vào Đoàn Thanh Niên Cộng Sản được đồn ra , được thêm thắt , và từ đó học trò gọi đùa cô Mai là « Cô Giáo Nguỵ » . Cô nghe nhưng không bao giờ la rầy các em vì biết các em không có ý xấu , ngược lại các em từ đó rất kính nể cô , mấy đứa con trai có cha anh là sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hoà , nói cô Mai chịu chơi và « chì » lắm .

Mỗi khi nghe ai kêu « Cô Giáo Nguỵ » Mai mỉm cười hạnh phúc tự nhủ : « Ừ , Nguỵ thì Nguỵ mình thua thì người ta gọi mình là giặc . Ngày xưa Gia Long cũng gọi Bắc Bình Vương Quang Trung , Tây Sơn là « Nguỵ » đó thôi ! » .

Thần Long , Giáng Sinh 1980


Đại Bi Chú
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Năm, 22 Aug 2013, 9:18 AM | Message # 2
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
Sau năm 75 chữ NGỤY được thốt ra lúc đầu thì gây sốc , nhưng sau đó dân miền Nam lại rất thích dùng chữ NGỤY , không phải để tự nhân mình là kẻ thua cuộc mà là " Một niềm tự hào " để phân biệt với lũ cộng sản man rợ, ngu dốt và nền văn hóa rừng rú của cộng sản Bắc Việt đang áp đặt lên toàn cõi Việt Nam.

Thầy giáo Ngụy, cô giáo ngụy , học sinh ngụy, vợ ngụy, con ngụy, dân ngụy , nhà ngụy.... tự nhiên chữ NGUY trở thành một giai cấp thượng lưu về tư tưởng, về văn minh trong cái xã hội lầm than , bê bết , bẩn thỉu , bất công và giáo điều của cộng sản Viet Nam.

Đến độ, bọn gia đình cộng sản và gia đình Việt cộng ( mặt trận giải phóng miền Nam ) không dám tự xưng mình là người cộng sản trong những thập niên 80, họ chỉ quanh co là dân miền Bắc , bởi dù sao họ cũng đã cảm nhận ra được lối sống rừng rú của họ ở giữa đô thị văn minh của miền Nam. Và họ vẫn nhận ra được sự " thua trận " thất bại của họ khi dùng vũ lực cưỡng chiếm miền Nam.

Ai giải phóng ai , 38 năm sau ngày miền Nam rơi vào tay cộng quân, ắt hẳn đã có câu trả lời. Và xưa kia khi tiến vào Saigon bằng súng đạn của Nga Tàu, không ít cán binh cộng sản đã bỏ súng bật khóc giữa lòng Sai Gon, không phải họ khóc vì chiến thắng mà họ khóc cho chính họ , vì bị Bác và Đảng lừa gạt đi vào Nam giải phóng đồng bào miền Nam đang cơ cực vì bị Mỹ kềm kẹp.

Như nhà văn Dương Thu Hương đã nói : Đoàn quân man rợ của một chũ nghĩa man rợ đã đi giải phóng một chế độ văn minh.

Từ năm 1975, đến nay cộng sản Việt Nam vẫn đang sống bám vào đám NGỤY bỏ nước ra đi với số tiền viện trợ khổng lồ của NGỤY hàng năm vào khoảng 20 tỉ USD theo thống kê chính thức của Ngân Hàng Thế Giới. Và bây giờ chữ NGỤY được người dân trong và ngoài nước đặt cho cái tên mới , Ngụy quyền Hà Nội, Bạo quyền Hà Nội. Và chữ NGỤY năm xưa được gọi là ÔNG.... ÔNG VIỆT KIỀU
 
tyty Date: Thứ Năm, 22 Aug 2013, 10:47 PM | Message # 3
Lieutenant
Group: Users
Messages: 75
Status: Tạm vắng
 
kathy Date: Chủ Nhật, 08 Sep 2013, 7:58 AM | Message # 4
Colonel general
Group: Users
Messages: 900
Status: Tạm vắng
 
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Cô Giáo Nguỵ (Thần Long)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO