Thứ Sáu
29 Mar 2024
3:35 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Kẻ tầm thường (Trần Ngân Tiêu)
Kẻ tầm thường
LongTracAn Date: Thứ Hai, 30 Jan 2012, 11:35 AM | Message # 1
Generalissimo
Group: admins
Messages: 3159
Status: Tạm vắng
Kẻ tầm thường - Trần Ngân Tiêu

Ra khỏi khu triển lãm của hoạ sĩ Duy Khang, Yến hỏi tôi:

- Có phải ông họa sĩ này hồi đó nhờ anh kiếm mướn “apartment” giùm ông ta phải không?

- Chính hắn.

- Hồi này coi bộ bảnh bao dữ ha mà lại đẹp trai hẳn ra. Hồi đó anh ta trông giống như một thằng cha “homeless” mà anh cũng hứa giúp. Ðúng là dễ tin người.

Tôi ra vẻ là kẻ biết nhìn người:

- Anh biết ông ta sẽ thành tài sau này chứ không phải là một thứ cà lơ thất thểu. Em không học Pháp Văn nên không đọc chuyện một văn hào Pháp tên là Gustave Flaubert, thuở chưa thành danh ông ta nghèo tới mức người bạn thân duy nhất còn lại đó là con chó của ông ta mà cũng bỏ đi. Ông ta gặp nó ngoài phố, ngoắc nó lại thì nó đứng ngó ông một chập rồi rồi lặng lẽ quay đi.

Yến thắc mắc:

- Cái bức tranh “Kẻ Tầm Thường” của ông hoạ sĩ này có gì đặc biệt mà anh đứng ngắm nghía kỹ quá vậy? À mà tại sao ông ta lại đề là “Display only, not for sale”?

- Vì đó là một kỷ niệm của một chuyện tình cay đắng trong đời ông ta. Nên ông ta vẽ lại chỉ để ghi nhớ khi còn là môt nghệ sĩ nghèo mạt rệp đã bị người yêu đá đít ông ta ra khỏi nhà. Hồi nãy em có thấy một thiếu phụ khá xinh xắn đứng lặng im nhìn bức tranh đó cả nửa tiếng nên anh nán lại làm bộ thưởng ngoạn bức tranh nhưng thật ra muốn coi thiếu phụ đó có phải là người yêu cũ của Duy Khang hay không. Sau cùng cô ta liếc nhìn về phía Duy Khang rồi buồn bã thở dài quay lưng đi.

Yến cãi lý:

- Nếu phải thì anh ta đã nhận ra rồi, chẳng lẽ ngó lơ?

- Tại em không để ý là có một người đẹp khác đang đứng bên cạnh Duy Khang tươi cười cùng anh ta tiếp khách ngoạn tranh. Nếu là em, em có muốn tự ý tìm lại gặp anh ta không? Em có thấy bức tranh vẽ một thiếu nữ đang đóng cánh cửa nhà, mắt trợn trừng ngó về phía chàng thanh niên đứng ở vệ đường trước nhà lỉnh kỉnh với bị, xách vật dụng cá nhân mặt nhăn nhó dở khóc dở cười đó không? Ðó là Duy Khang đó.

Hơn hai năm trước, khi chưa thành danh, Duy Khang đi kiếm chung cư để mướn và vì trên răng dưới khố lại không việc làm nên không ai cho mướn. Vô tình gặp tôi và sau một hồi anh ta tâm sự tôi thấy tội nghiệp quá nên liều mạng ký giấy bảo đảm cho Duy Khang khiến Yến la lối tôi om xòm. Sau khi thành danh Duy Khang dọn đi nhưng khi triển lãm tranh hay ra mắt sách, anh ta không quên mời tôi tham dự. Vì liên hệ như vậy nên Duy Khang đã cho tôi biết ý nghĩa sâu sa của bức tranh “Kẻ Tầm Thường”.

“Tôi là một nghệ sĩ chưa thành đạt. Tôi viết thơ, phim kịch, và vẽ tranh. Tuy chưa có ai để ý đến những sáng tác của tôi nhưng tôi tin tưởng mình sẽ thành công khi cơ duyên đến. Ðể có phương tiện sống, tôi phải làm công việc gói hàng và mang đồ ra xe cho khách của một siêu thị. Tôi thường ra một công viên để vẽ hay viết vì với phong cảnh đó sẽ gợi cho tôi nhiều cảm hứng bất ngờ.

Tôi gặp Liên hay nói một cách khác, Liên gặp tôi trong công viên này khi tôi say sưa vẽ và nàng thú thật rằng nàng bị tiếng sét ngay lần đầu gặp gỡ, không quan tâm tới hiện tại tôi là cái gì. Tôi với nàng đã yêu nhau và Liên đã đề nghị tôi “move in” sống chung với nàng. Vì yêu nàng thật sự, tôi đã chính thức hứa hôn với Liên và chỉ chờ khi tôi bán được tác phẩm thì tôi sẽ tổ chức một đám cưới linh đình cho nàng nở mặt.

Sau hơn một năm, có lẽ sau khi sống với thực tế nó có những nhu cầu khác cho cuộc sống chứ không phải chỉ thuần túy trong một thế giới thơ mộng của tình yêu và nghệ thuật cho nên dần dần Liên đã thay đổi và thiếu kiên nhẫn. Liên như không thoả mãn một điều gì và muốn tìm cách thoát ra khỏi tình trạng hiện tại để tìm đến một thế giới tuyệt hảo hơn. Ðiều này đã khiến tôi tự vấn rằng Liên có thật sự yêu tôi không hay chỉ là một xúc cảm nhất thời rồi dễ tan biến.

Liên là một chuyên viên về X-ray và rất hãnh diện về nghề nghiệp của mình, nhưng theo tôi nghĩ thì cũng như bao nhiêu người bình thường khác mà thôi. Dần dần Liên thường than trước mặt tôi rằng không hiểu sao nàng lại yêu tôi. Mỗi khi tôi nói về dự tính tương lai thì Liên lại lái qua vấn đề tại sao nàng muốn thành hôn với một người như tôi ngay đến một việc làm xứng đáng cũng không có. Tôi cố gắng lờ đi lời chê bai cay nghiệt đó bằng cách vẽ ra một tương lai thơ mộng với cảnh hai đứa chiều chiều ngồi dưới mái hiên nhìn ánh chiều tàn xuyên qua màn sương khói phủ ngọn cây. Tôi rót cho nàng những chén trà thơm ngát mùi hoa nhài và tôi xoa bóp đôi chân nàng để Liên nhận ra rằng cái đẹp của đời không phải chỉ lệ thuộc vào công ăn việc làm hay tiền bạc.

Những lúc tôi đắm chìm trong suy tư để có thể sáng tác là lúc tôi ngồi mơ màng nhìn vào khoảng không, nếu Liên bắt gặp thì Liên xổ toẹt vào mặt tôi:

- Mơ nửa ngày không có thể trả đựơc những chi phí (bills) cho cuộc sống. Anh nên kiếm một công việc làm cho ra khá tiền hay ghi danh đi học lại lấy một cái nghề thì tốt hơn.

Ðể Liên khỏi căn nhằn, tôi đến trường đại học ghi danh nhưng tôi không thấy nghề gì có vẻ thích hợp với tôi nên tôi không thể miễn cưỡng học vì như vậy khó mà đạt được thành quả. Ðể chứng tỏ tôi không phải là kẻ chỉ biết “ăn bám”, tôi thường dọn dẹp, lau nhà cho sạch sẽ và hay tình nguyện đấm lưng cho Liên để nàng cảm thấy thoải mái thì Liên chẳng thèm để ý đến những gì tôi làm mà còn bảo rằng:

- Anh hãy tập trung thì giờ để làm sao mình có xe Mercedes mà đi như người ta thì tốt hơn.

Tôi muốn thét vào mặt Liên rằng xe Mercedes cũng không nâng cao giá trị thực sự của con người. Nhưng, với hoàn cảnh này tôi đã cố kìm hãm không mở miệng. Ðôi khi Liên cũng dịu dàng với tôi nhưng giây phút đó chỉ ngắn ngủi rồi tâm hồn nàng đã bị chi phối bởi một sự bực bội nào đó.

Tuy vậy tôi vẫn cố níu kéo để cứu vãn cuộc tình đã hằn nét trong hồn tôi. Tôi nuối tiếc một Liên dịu dàng dễ thương khi gặp tôi vẽ tranh ở công viên. Nhưng vào ngày thứ Sáu tháng Bẩy vừa qua, hai chuyện ngoài dự tính đã xẩy đến cho tôi. Sau khi ra công viên viết và vẽ tôi trở về nhà thì một cảnh tượng khiến tôi ngỡ ngàng. Tất cả những đồ đạc vật dụng cá nhân của tôi được chất đống trước sân nhà như ai sắp dọn nhà đi. Liên đứng trước cửa nhà với nét mặt lạnh lùng giận dữ:

- Tôi muốn anh dọn đi.

Tôi tỏ vẻ không tin được:

- Tại sao vậy Liên?

- Anh không có ý tưởng làm điều gì để xây dựng tương lai chúng ta. Tôi mơ ước một chiếc xe Mercedes mà anh cũng không thực hiện được thì anh sẽ làm được gì. Sống mà không có mơ ước thì không phải là lối sống của tôi. Nhìn anh kìa, ăn mặc như là một “homeless”. Anh phải biết ít nhất ai cũng muốn mình phải là cái gì trong xã hội này chứ. Còn anh? Anh chả là cái gì cả.

- Nhưng mà Liên! Em đã yêu anh và anh đã...

Liên nắm tay lắc đầu:

- Ðã quá đủ rồi.

Tôi cố vớt vát:

- Chúng mình đâu đã đến nỗi phải sống ở ngoài đường đâu. Tại thời cơ chưa gặp đấy thôi.

- Anh chỉ là người vị kỷ. Lười biếng chứ nghệ sĩ gì anh. Tôi không có thì giờ ngồi chờ hào quang tương lai của anh đến. Thời gian qua mau và tuổi xuân sẽ tàn sớm. Tôi muốn người chồng tôi phải là kẻ nổi bật trong xã hội này.

Tôi nổi giận, nước mắt trào ra cay xè, tôi hét:

- Thế em đã là cái gì?

Liên gào lại:

- Tôi biết tôi chỉ là một chuyên viên xoàng nhưng ít nhất cũng còn hơn anh. Anh chẳng là cái quái gì cả.

Tôi ân hận đã thốt ra những lời vừa qua nên tôi lập lại:

- Nhưng anh yêu em!

Liên yên lặng có vẻ suy nghĩ; tôi tưởng nàng ân hận đã có những lời tàn tệ với tôi. Nhưng không, nàng chỉ lạnh lùng:

- Anh nên đi đi.

Tôi xì mũi, chùi nước mắt rồi lúng túng ngượng ngùng thu dọn đồ đạc nhưng trong đầu tôi đang suy nghĩ không biết đi đầu bây giờ. Tôi chợt hiểu. Mới đầu gặp tôi, Liên với một xúc động của con tim nàng thấy tôi là một cái gì cao qúy vĩ đại, nhưng sau khi đã hiểu rõ đối tượng nàng đã không thoả mãn cái mà nàng đã đạt được. Nàng muốn tôi phải là cái gì trong xã hội này để nàng có thể cùng là một cái gì đó mà nàng không định nghĩa được. Tôi lẩm bẩm: Muốn đạt tới đích thì phải kiên nhẫn chứ một nghệ sĩ đâu dễ gì vươn lên đỉnh danh vọng được. Tôi đứng ngẩn ngơ rồi tự hỏi mình sẽ đi đâu bây giờ. Chỉ còn thằng họa sĩ Thanh là nhờ vả được năm mười ngày vì hắn cũng là một thứ nghệ sĩ “vị kỷ, lười biếng” như tôi.

Tiếng Liên lại gằn mạnh:

- Và đừng trở lại đây làm phiền tôi vì đã có người khác có khả năng hơn thay thế anh rồi.

Tôi có cảm giác như ruột gan tôi muốn tuôn ra khỏi cuống họng. Tôi bàng hoàng nhìn thẳng vào mặt Liên:

- Em nói gì?

- Tôi gặp anh ta qua “online chat” trên mạng lưới.

- Ồ! Thì ra ngay mặt mũi anh ta ra sao em cũng chưa biết.

Liên liếc nhanh tôi rồi thản nhiên:

- Thì đã sao. Anh ta là một kỹ sư, anh ta có tương lai. Không như anh, một kẻ tầm thường suốt đời cứ ngồi trên lưng con rùa thì sẽ đi tới đâu?

Nói xong Liên quay vào nhà đóng cửa đến rầm một cái. Tôi chua chát nghĩ: Người như vậy mà sao lần đầu gặp tôi lại thốt ra được những lời “Em yêu anh bất kể hiện tại anh là cái gì. Cho dù anh là hoàng tử hay là kẻ bán than em cũng vẫn yêu anh”. Tôi khoác bịch rác đựng hết đồ lặt vặt và lếch thếch ôm ba chiếc cặp táp đi bộ tới nhà Thanh. Tôi đang vuốt những giọt mồ hôi trên mặt thì tiếng điện thoại cầm tay reo khiến tôi mừng rỡ vì tôi hy vọng là Liên gọi. Tôi lẩm bẩm: Lạy chúa tôi! Có lẽ nàng đã ân hận cho sự tàn tệ của nàng đã đối với tôi chăng. Nhưng tôi thất vọng vì người gọi đó là Thanh.

Thanh không phải chỉ là bạn đồng nghiệp mà còn là đại diện (agent) môi giới cho tôi mà từ hồi chung sống với Liên tôi ít liên lạc. Tôi toan nói cho Thanh biết hoàn cảnh bi đát của tôi để nhờ hắn cho tá túc ít bữa thì Thanh đã ngắt lời:

- Khoan đã, để tao báo cho mày biết. Truyện phim “Người Tầm Thường” của mày tao gửi đi năm ngoái nay đã được phúc đáp. Họ trả cho 80 ngàn mỹ kim và sau khi phân tuồng cần thêm thắt sửa chữa thì sẽ có thêm thù lao. Sửa soạn ký khế ước. OK.

Tôi run bắn người lắp bắp:

- Làm thế nào và tại sao?

- Mày yên tâm đi. Họ có khuynh hướng khai thác vấn đề trừu tượng. Những cơ duyên này không phải dễ xẩy ra cho những tay “amateur” như tụi mình.

Kệ cho khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tôi ngẩng mặt nhìn trời nở một nụ cười ngay chính tôi cũng không hiểu đó là nụ cười chua xót hay vui mừng. Cánh cửa sáng chói của đời cho một kẻ tầm thường đã mở.

Ngày hôm sau tôi đáp máy bay đến gặp nhà sản xuất. Tôi mang theo bản thảo duy nhất còn lại truyện phim đã nhàu nát cũ kỹ và thầm hỏi rằng khi mình đã trở thành một kẻ nào đó thì cảm giác sẽ ra sao? Có khác xa một kẻ thật sự tầm thường không?

Có những lúc tôi chợt nghĩ đến Liên nhưng tôi không muốn gọi nàng. Thanh bảo tôi gọi Liên để cho nàng biết thế nào là “nghệ sĩ lười biếng” nhưng tôi gạt đi. Tôi muốn một ngày nào đó khi thấy tên tôi thì chẳng cần nói Liên cũng biết ai là kẻ tầm thường thật sự.”


Đại Bi Chú
 
atoanmt Date: Thứ Ba, 31 Jan 2012, 3:34 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
FORUM » TRANG VĂN THƠ » TRUYỆN NGẮN ĐẶC-SẮC VN » Kẻ tầm thường (Trần Ngân Tiêu)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO