Thứ Sáu
29 Mar 2024
4:12 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN TÔN GIÁO » Trải Qua Những Ngày Giờ Cận Tử (Bác Sĩ Võ Văn Tùng)
Trải Qua Những Ngày Giờ Cận Tử
cuti Date: Thứ Sáu, 13 Mar 2015, 8:51 PM | Message # 1
Major
Group: Disciples
Messages: 90
Status: Tạm vắng
Trải Qua Những Ngày Giờ Cận Tử. "Near Death Experiences"

Bác Sĩ Võ Văn Tùng

Chúng tôi vừa hưởng xong một ngày cuối năm thật là vui nhộn. Tối hôm đó 31 tháng 12, 2014 một số anh chị em với 3 người đầu đàn là Phạm Quang Tố, Trần Anh Dũng và Phạm Gia Nghị đã tổ chức đêm New Year Eve đầu tiên dành cho gần 200 bạn bè thân hữu tại Grand Garden Restaurant (California).

Ăn uống thịnh soạn, gần đến giở chuyển năm tất cả chúng tôi ra sàn nhảy liên tục. Bốn cặp vợ chồng gồm Tố-Mai Khanh, Dũng-Tuyết Trang, Quang-Thúy An, Tâm Thường và Tùng có màn biểu diễn nhạc điệu Tango Argentina. Cặp tôi và Tâm Thường đứng giữa, chung quanh có Dũng-Trang, Tố-Mai Khanh, Quang-Thúy An nhảy múa chung quanh rất nhịp nhàng và sau đó tất cả bạn bè tham dự tiệc đến 12 giờ khuya đều mang mặt nạ, đưa ly champagne lên chúc mừng nhau năm mới 2015. 12 giờ 30 ra về, trong lòng hân hoan mừng năm mới đầu tiên của tuổi 80.

Trưa January 1st vợ chồng tôi đến nhà cô em để ăn Anniversary, vẫn thấy trong người bình thường, mạnh khỏe. Trưa mồng hai lên Anaheim Hill ăn cơm với Thầy Hằng Trường cùng với vợ chồng Phúc, Tố, Sâm và Lộc để tiễn đưa Thầy đi Nhập Thất 3 tháng tại Đài Loan.

Thầy mời nhóm Radio Khai Tâm tối nay đến đài SBTN thu âm cho buổi phát hình sẽ chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán với một số các anh chị em trong Hội Từ Bi Phụng Sự và trong nhóm TiVi Khai Tâm. Thầy hết sức tế nhị, không ngồi trên ghế cao đã dành sẵn mà rủ nhau cùng ngồi bệt xuống sàn của sân khấu. Sau phần nhập đề như thường lệ, Thầy có lời khen nhóm Radio Khai Tâm đã cùng Thầy làm và cho phát thanh được gần 400 bài pháp gởi cho thính giả ở khắp nước Mỹ và trên thế giới nhờ qua một website mang tên Radiokhaitam.com và qua iPhone. Thầy trao lại microphone cho tôi nói lên sự góp công của toàn nhóm gồm 10 người đã liên tục làm việc với Thầy một cách đoàn kết và hữu hiệu trong 8 năm qua.

Tôi ra về vào lúc gần 11 giờ đêm. Trời lạnh và khó chịu. Tối hôm ấy về nhà tôi thấy hơi ê người, cố ráng ngủ cho đến sáng hôm sau. Trưa hôm ấy, January 4, nhà tôi có mở một tiệc nhỏ tại nhà mời một số chị em thuộc nhóm Couvent des Oiseaux đến họp gây quỹ cho trường cũ. Tôi vẫn còn ngái ngủ và không xuống tham dự như mọi khi. Đến chiều tối con tôi đến thăm và cùng ăn cơm tối. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn và lên lầu ngủ tiếp.

Vào khoảng 2 giờ sáng bỗng nhiên tôi cảm thấy ngộp thở và mệt vô cùng, nhưng không có sốt. Tôi muốn thức nhà tôi dậy nhưng hai người nằm hai phòng riêng biệt nên không thể làm sao liên lạc được. 5 phút sau, lấy hết sức lực tôi tuột xuống giường, bò qua được phòng của nhà tôi và nhờ đưa tôi đi bệnh viện cấp cứu. Nhà tôi liền kêu 911. Xe cứu thương đến ngay. Nhà tôi yêu cầu chở tôi vào bệnh viện Hoag ở New Port Beach, là nơi mà có con tôi là Andre Vovan làm việc ở ICU. Người Y tá trưởng của xe Hồng Thập tự đồng ý. Ba nhân viên làm ngay những thủ tục cần thiết, đưa mask oxygen cho tôi thở và chở tôi lên xe trực chỉ bệnh viện. Kể từ đó tôi không còn biết gì nữa và mê sảng trong nhiều ngày sau. Theo lời kể lại, bác sĩ ở bệnh viện cho nhà tôi biết là tôi bị pneumonia cả hai lá phổi, vì vậy khó thở nên họ phải cho tôi thở máy ngay, và chuyền không biết bao nhiêu thứ thuốc vào tĩnh mạch, lẽ tự nhiên trong đó có nhiều thuốc trụ sinh. Nhà tôi liền kêu phone cho Thầy Hằng Trường đang ở Đài Loan, xin Thầy cầu nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát Cứu Độ cho tôi và kêu gọi đồng đạo khắp nơi cầu nguyện theo.

Năm ngày sau thì tôi tỉnh giậy, thấy mình đang ở trong phòng ICU và đang thở bằng máy. Các bác sĩ điều trị cho biết tim đập không đều với nhiều atrial fibrillations và thận bị suy nặng, cấp 4, phổi bị pneumonia nên họ bảo cho gia đình biết rằng tỷ số bình phục trở lại chỉ có từ 20% đến 30%. ICU cho phép các con, các em và bạn bè thân đến thăm tôi gọi là "lần chót".

Tôi tiếp tục mê man, sau nghe thuật lại thì bà con chỉ đứng nhìn cảnh thương tâm và khóc, ai cũng chắp tay lâm râm cầu nguyện cho tôi được tai qua nạn khỏi. Các con tôi, 4 cháu làm nghề y lâu năm, 3 cháu chuyên về Critical Medicine and Pulmonary, mặt mày buồn hiu vì nghĩ rằng chuyến nầy Cha của mình khó vượt qua khỏi tay của tử thần, vì tuổi già và ba cơ quan chính của cơ thể là Tim, Phổi, Thận đều failed. Trong 5 ngày mê man trên giường bệnh tôi đã làm gì và trong tâm tôi đã nghĩ gì? Chuyện tôi viết ra đây là chuyện thật, tin hay không thì do ý của mỗi người nhưng có điều là tôi không bịa đặt, chỉ muốn chia xẻ những giây phút thập tử nhất sanh hay nói một các khác là tôi đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần. Tuy nhiên lúc mê lúc tỉnh, nhiều chuyện xảy ra trong đầu mình thôi, khó mà kể ra cho trung trực.

Đầu tiên tôi nghe có tiếng nói bên tai:
- Anh theo đạo gì?
Tôi trả lời:
- Đạo Phật.
- Anh muốn theo đạo Chúa không, vì trong gia đình anh có người muốn anh theo. Tôi xua tay nói "Không phải vậy".

Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục theo hỏi tiếp:
- Anh nói anh theo đạo Phật thì nói chữ A cho tôi nghe được không?
- Sao không! Và tôi đã nói chữ ấy...

Sau đó không nhớ bao lâu thì thấy mình đang đứng trên cao, không rõ nơi nào, nhìn xuống, ngạc nhiên thấy đám ma của tôi đang diễn ra tại nhà quàn Peek Family, phòng số 1 là nơi mà trước đây tôi từng làm đám cho cha mẹ. Một cái hình bán thân rất lớn của tôi để ở giữa, một quan tài được rất đông người mặc đồ tang đang đẩy ra khỏi phòng. Nhìn sang hai bên rất nhiều vòng hoa phúng điếu và bên phải có nhiều tờ báo phân ưu, trong đó có nửa trang rõ nét nhất đăng lời chia buồn của người chị ruột tôi tên Võ Thị Hồng T., với nhà tôi Tâm Thường và các con cháu.

Tôi giựt mình, thấy dễ sợ quá:
- Mình chết rồi sao!

Nhưng không, sờ hai tay và hai chân thấy mình còn nhúc nhích được. Tâm hồn tôi lúc ấy rất thanh thảng thấy không còn bệnh tật nữa, xem như đang ở một nơi thật thanh bình không nghe tiếng súng, không có đồng loại giết nhau thì hạnh phúc quá rồi. Vợ tôi kể lại, thấy chuyện bệnh nặng của tôi xảy ra quá nhanh, chỉ đau có vài ngày mà đã chết, oan ức thật. Vợ chồng đã sống với nhau trên 50 năm nay đành ly biệt sao?

Con tôi đâu? Đông lắm, 4 trai, 3 gái với 6 dâu rể và một bầy 12 cháu nội ngoại rất dễ thương nhưng tuổi còn nhỏ quá. Tôi đang phân vân không biết nên đi tới hay đi lui tìm kiếm người lạ thì bỗng nhiên tôi tỉnh dậy, thấy khó chịu trong cuống họng vì ống thở đang còn nằm trong ấy. Qua đến ngày hôm sau con tôi Andre vừa đi vacation từ Bali trở về, cháu hội chẩn ngay với các đồng nghiệp, quyết định rút ống thở ra ngay và thay thế bằng một dây chuyền oxygene thẳng vào mũi. Tôi cảm thấy dễ chịu, có thể tự thở được một mình. Vợ con tôi khuyến khích tôi thở càng mạnh càng tốt.

-Bác Sĩ nói anh ráng thở sâu hơn mới đạt được tỷ lệ cần có của oxygen trong máu. Anh nghe em. Ráng lên.

Cứ như vậy tôi cố gắng thở vào, thở ra miệng lẩm bẩm: "mỗi nhịp thở là cả một cuộc đời". Thật vậy, tim thì bóp tự động nên mình không cảm thấy gì cả. Thở trong lúc hai lá phổi lành mạnh cũng vậy nhưng khi mình bị ngộp thở thì mình cảm thấy ngay. Tôi tiếp tục cố gắng thở sâu trong một thời gian khá lâu nữa để đi tìm sự sống và rất phấn khởi khi đã đạt được tiêu chuẩn, sau đó lăn ra ngủ ngon lành. Bỗng trong cơn nửa tỉnh nửa mê, bên phải đằng xa hiện ra một cảnh tượng toàn màu tím nhạt, phía dưới là cây cảnh phía trên là một bầu trời trong vắt, đẹp không thể tưởng tượng nổi, không có bóng dáng của một ai khác, chỉ có mình tôi thôi. Tôi cố nói to trong miệng với mục đích để cho vợ tôi nghe:

-Đẹp quá em ơi. Tuyệt vời!

Nhưng câu nói đó chỉ có trong tiềm thức, làm sao nhà tôi nghe và chia xẻ với tôi được.

Rồi từ phía xa xa một đám ánh sáng màu vàng rực rỡ hiện ra trên ngọn cây và cuối cùng tất cả rộ lên như một đám mây sáng ngời bay từ phải sang trái ngang qua trước mắt làm tôi giựt mình thức dậy. Mở mắt ra thì đã 10 giờ sáng.

Nhưng không lâu sau đó bị nghẹt thở trở lại, tôi được bác sĩ cho thở pḥụ bằng dụng cụ CPAP. Khi đeo cái máy nầy vào đầu thì tôi thấy tuần tự hiện ra hàng chục cái CD phim âm nhạc Việt Nam đủ loại bắt buộc tôi phải xem. Chán quá, tôi nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh ấy vẫn hiện ra trước mắt mới lạ. Muốn bỏ cái CPAP cũng không phải dễ nên tôi nằm yên chịu trận. Ngày hôm sau thêm một loại CD phim Tàu lại hiện ra, tiếp đến là một dự án xây dựng một tỉnh lỵ của Việt Nam bên Mỹ. Tôi tự hỏi, làm sao có chuyện vô lý như vậy được. Tỉnh nầy xem lớn lắm với đường xá hàng chục miles, hai bên có trường học, nhà thương, chợ búa, hàng quán và hàng chục cao ốc, tôi biết đây toàn là những hình ảnh ảo, bịa để bắt buộc mình phải xem cho mệt xác, mệt sức.

Rồi trong tai tôi nghe tiếng nói.
- Con ơi, bác đây, bác là bạn thân của Cha con ngày trước, bác muốn được vào thăm con.

Tôi nghe tiếng tôi vang trong đầu:
- Dạ thưa bác, cha con chết đã lâu rồi, tính ra bây giờ đã trăm tuổi, làm gi có bạn còn sống.
- Con không tin thì hãy nhớ lại đi, 3 tháng trước bác mới gặp con.

Đầu óc tôi lúc ấy rất hoan mang nên không muốn để ý chuyện nầy nữa. Sau nầy khi về nhà tìm hiểu mới biết đúng như vậy. Ba tôi có một người bạn rất thân, năm nay đã 97 tuổi, tôi có gặp mặt bác tại Pharmacy của nhà tôi và bác vừa mới qua đời cách đây ba tháng. Có thể bác là "người âm" muốn đến thăm tôi chăng? Dễ sợ quá!

Trong lúc tôi nằm bệnh viện, nhà thương đã tử tế cho nhà tôi mượn một cái ghế nhỏ có thể kéo dài ra để nằm gần giường bệnh của tôi săn sóc tôi phụ với y tá. Tôi đánh thức nhà tôi dậy:

- Em ơi, anh mệt quá, chuyện gì đâu đâu ai đó cứ bắt anh xem hoài, anh hết chịu nổi rồi. Xem ra có thể đây là một hình thức tra tấn thử xem anh có chịu nổi không. Chắc "ma quỷ" muốn hại anh.

Tôi điên người lên và tâm thần bị rối loạn, đâm ra nghi ngờ tất cả mọi chuyện. Tôi không còn kiểm soát mình được nữa. Bác sĩ trực đến cho tôi uống 1 viên Seraquel vì nghi tôi bị depression, nói toàn chuyện nhảm nhí.

- Bây giờ là mấy giờ rồi hở em?
- Mới 2 giờ sáng.
- Em đưa áo quần cho anh, chúng mình lên xe ra về kẻo có người đến ám hại mình.

Nhà tôi phải bịa đặt để trấn an tôi:
- Bây giờ thang máy hư rồi mà mình đang ở lầu thứ 10.
- Anh đi bộ xuống được, không sao, anh muốn về nhà ngay. Liệu anh có thể chịu trận với tình thế nầy đến 8 giờ sáng không? Chừ anh đang thở mệt hụt hơi, tim đập rầm rầm. Em xem trên cái đường chỉ nhịp tim có đều không?

Hỏi thì cứ hỏi nhưng tôi nghĩ nhà tôi không dám nói sự thât vì khi ấy tôi đoán chừng nhiều nhịp tim hỗn loạn, atrial fibrilations, thay phiên nhau hiện ra trên màn ảnh vì thỉnh thoảng chuông báo động lại reo lên, y tá trực đến đứng nhìn. Lúc ấy thấy tình trạng nguy hiểm quá, cái chết gần đến nơi rồi, tôi quyết định đầu hàng, không tranh đấu nữa, để mọi sự xảy đến đâu hay đến đó.

- Em ơi, chắc đã đến lúc anh phải từ giã em, em kêu Bác Sĩ trực cho anh, kêu các con cho anh.

Bác Sĩ trực đến ngay, tôi dơ hai tay lên chéo lại trước ngực và chỉ nói với bà bác sĩ ba chữ.
- Doctor, I surrender (ngôn ngữ của Poker). Bác Sĩ, tôi đầu hàng.

Nói xong tôi tự tay đẩy cái CPAP ra khỏi miệng và mũi, nằm co theo thế như thai nhi trong bụng mẹ. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ thấy tất cả người thân yêu của gia đình và những người thường dễ thương. Nghe vợ tôi kể lại lúc ấy theo lệnh của bác sĩ trực, có cô y tá đến chích cho tôi một mũi thuốc (sau này biết là morphine) để tôi nằm yên, không vùng vẫy nữa.

Sớm mai tôi chợt thấy mình đang ngồi trên một cái ghế xem nhiều CD về những Ngày Nhớ Huế quá đẹp, những chuyện tôi đã làm mấy chục năm trước với rất đầy đủ chi tiết mới lấy làm lạ và ngạc nhiên vì đó là chuyện riêng tư của tôi ai biết mà đem ra chiếu lại. Trái với loạt CD đêm trước đã hành hạ thân xác thôi, những CD nầy đã đem lại cho tôi nguồn vui và phấn khởi.

Rồi tôi nghe lao xao tiếng y tá gọi nhau, mở mắt ra lại thấy mình đang nằm yên trên giường như cũ chứ không phải đang ngồi trên ghế. Thật là hoan mang, tôi lại sờ chân, tay, co lên co xuống thấy vẫn bình thường.

Thế là trong giờ phút nầy mình vẫn còn sống như là một phép lạ nào đó đã xảy ra.

Từ đó tôi không còn ngộp thở nữa, tim đập điều hòa trở lại, tâm trí minh mẫn, mỗi ngày sức khỏe một tiến bộ rõ rệt. Tôi đã nằm trong ICU và Sub IUC tổng cộng 17 ngày, bao giờ cũng có nhà tôi bên cạnh, các con tôi và các em ruột cũng chia phiên đút thức ăn chà nhuyễn cho tôi.

Vài ngày sau bệnh viện cho tôi ăn bình thường, uống thì hạn chế, chỉ cho loại nước đầy vừa mới phát minh (thicken water) vì khi nuốt sợ nước lọc có thể chạy sai vào phổi. Hằng ngày có chuyên viên phục hồi đến tập cho tôi đi đứng như một đứa con nít.

Tối ngày thứ 17 lúc 7 giờ tối, tôi được xuất viện. Về nhà nằm lại trên giường cũ thấy thoải mái vô cùng.

Họa vô đơn chí:
Khoảng 8 giờ tối cùng ngày, nhà tôi lái xe ra chợ mua đồ ăn. Tôi nằm nhà một mình chờ đợi mãi đến 11 chưa thấy nàng về. Bỗng điện thoại reo.

- Anh ơi em bị đụng xe. Em đang chạy đến gần ngã ba thấy cái xe Van đằng trước có đèn phía sau chớp chớp. Thiếu bình tỉnh, trong trí em tưởng nó đang chạy, ai dè nó đang đậu nên em đã húc quá mạnh vào đít xe của người ta, mũi xe của mình nát bét. Em bị kẹt trong xe không ra được vì cửa không mở được, phải đợi cảnh sát và xe Hồng thập Tự đến giúp và làm biên bản vừa mới xong.

- Em có sao không? Có kêu ai đến giúp không?
- Em không bị thương tích nhưng bị tức ngực. Em đã phone cho các con rồi.

Tôi thở ra, nhẹ nhõm người.
Thật là phước mới trùng lai thì vẫn họa vô đơn chí.

Tâm, con trưởng của chúng tôi đã đến khám bệnh cho mẹ tại hiện trường. Còn Andre, con thứ đang đến nhà chăm sóc cho tôi thế mẹ.
Nửa giờ sau thì nhà tôi về đến nhà. Thế là nhà tôi cũng được trời Phật phù hộ thoát khỏi một tai nạn có thể chết người.

Phần tôi đã được sống lại sau cơn bệnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh, có thể do nhờ nhiều lý do khó mà giải thích cho được chính xác.
Thứ nhất là tôi được nhà tôi chở kịp thời đến một bệnh viện lớn, đầy đủ phương tiện, có đầy đủ bác sĩ chuyên môn, y tá tận tình chăm sóc. Bệnh Viện Hoag đặc biệt có một nhóm 11 bác sĩ chuyên về ngành Critical Medicine điều trị những bệnh nặng, luôn luôn túc trực 24/24 để cứu bệnh nhân.

Thứ đến về mặt tâm linh tôi được gia đình luôn luôn ở bên cạnh để cầu nguyện, hổ trợ và khuyến khích, được Thầy Hằng Trường cùng các anh chị em trong Hội Từ Bi Phụng sự cũng như bà con, bạn bè ngày đêm cầu Phật Quan Thế Âm Bồ Tát cứu độ cho tôi.

Tuần trước khi đi tái khám tim gặp BS Haskell chuyên môn về tim, ông cười và nói với tôi rằng: "You are so lucky". Thật là số hên. Chắc chắn còn nhiều lý do nữa mà mình không biết. Gần đây tôi có hỏi một vị Cao Tăng về hiện tượng Sống Chết của tôi vừa xảy ra.
Thầy giảng rằng: Người ta gồm có hai phần là Tâm và Thân. Cái Tâm mới là cái thật của con người. Tâm thì vô hình vô tướng, nhỏ thì không có vật gì nhỏ bằng mà lớn thì cũng không có gì lớn hơn. Thân và Tâm cùng ở với nhau. Niệm còn thì Thân còn. Niệm dừng thì Thân và Tâm lìa nhau để Tâm đi tìm cái Thân mới. Tâm tôi luôn luôn ở trong Thân tôi, vẫn thương tôi, chưa bỏ tôi, nên tôi chưa chết.

Võ Văn Tùng


Message edited by cuti - Thứ Sáu, 13 Mar 2015, 8:55 PM
 
atoanmt Date: Thứ Sáu, 13 Mar 2015, 10:25 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng


AToanMT
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Bảy, 14 Mar 2015, 4:47 AM | Message # 3
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
 
LSK Date: Thứ Năm, 19 Mar 2015, 8:33 AM | Message # 4
Major general
Group: Disciples
Messages: 484
Status: Tạm vắng
 
kathy Date: Thứ Sáu, 20 Mar 2015, 7:38 PM | Message # 5
Colonel general
Group: Users
Messages: 900
Status: Tạm vắng
 
Cường Date: Thứ Năm, 21 May 2015, 1:27 AM | Message # 6
Major general
Group: Disciples
Messages: 352
Status: Tạm vắng
 
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN TÔN GIÁO » Trải Qua Những Ngày Giờ Cận Tử (Bác Sĩ Võ Văn Tùng)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO