Thứ Sáu
29 Mar 2024
1:42 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
FORUM » THÀNH VIÊN » SƯU-TẦM GÓP NHẶT » CON ĐĨ (Võ Thị Trúc Giang)
CON ĐĨ
atoanmt Date: Thứ Ba, 18 Dec 2012, 5:28 PM | Message # 1
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
Con đĩ


Võ Thị Trúc Giang


-Bữa nay ông thấy đỡ đau chút nào chưa ông, ông ăn cơm thấy ngon không, con thấy ông còn mệt lắm đó.

Tiếng nhỏ nhẹ của đứa con gái đang ngồi ghế cạnh bên giường bệnh, nhìn hắn lo lắng. Thì ra là người đã gọi xe cảnh sát cứu hắn thoát chết đêm kinh hoàng nọ. Khi không đi „làm“ nó hay tạt vào nhà thương thăm hắn. Vì nó biết hắn già nua, lớn tuổi và rất cô đơn. Cuộc đời của hắn thật ra cũng chó đẻ chẳng khá hơn gì cuộc đời của một "con đĩ" như nó. Trong giấc ngủ trưa ngắn ngủi mà hắn vừa trải qua một ác mộng kinh hoàng. Tỉnh mộng, mở mắt ra thì nhìn thấy con nhỏ, hắn mừng rơn gật đầu chào tỏ vẻ cảm ơn. Biết chỉ là ác mộng.

Trong giấc mơ hắn thấy mình chết đi, bị đày xuống âm phủ, ma quỷ nhào tới nhét vào mồm vào miệng hắn toàn là đất sét. Côn trùng giun dế chui vào tai, vào mắt vào mũi đục khóet. Hắn cong người oằn oại cầu cứu, nhưng chỉ ú ớ nói không ra lời. Cảm giác như người đang ngủ bị ma đè.

Mỗi động tác cử động là mặt hắn nhăn nhó, thấy cơ thể đau rần rần. Được xe cứu thương chở vào đây dưỡng bệnh được hai hôm rồi, đầu óc hắn vẫn còn choáng váng. Nếu không có „con đĩ„ này thì chắc hồn hắn đã lìa khỏi xác thật rồi, biết đâu lại chẳng ăn đất sét thật dưới đó.

Trầm ngâm hắn nghĩ miên man "Đ.M bọn chúng tàn nhẫn bu vào đánh bề hội đồng tao, đứa thì dùng chân đá vào bụng, đứa thì dẫm vào đầu, mũi tao búng ra máu mà chúng vẫn đấm vẫn đá không ngừng. Tao có làm gì với bọn chúng đâu". Chỉ vì đi chơi casino về ban đêm, mới ra khỏi quán, đứng chờ xe bus tới để về nhà thì ngay trạm đèn xanh đèn đỏ bọn du côn kia trờ tới và hắn nhớ mang máng là chúng hỏi có thuốc hút cho chúng không, hắn chỉ gầm gừ khinh khỉnh nhìn lại chúng, một tay vẫn thọc vào túi quần, tay kia phì phào điếu thuốc hút trên môi. Vì thái độ coi thường đối phương đó khiêu khích, thì bỗng bị một cú đá đau điếng vào bụng như trời giáng, phản xạ tự nhiên là hắn giật mình hai tay ôm lấy bụng, cúi gập người xuống, tiếp theo sau đó là những cú đá, đấm liên tục vào đầu, vào háng, trên lưng, người hắn ngã lăn xuống gạch xi măng, hắn chấp tay ôm lấy đầu van lơn, đau đớn, máu trên mặt tuôn ra như xối, hắn thấy tối sầm mặt mũi rồi bất tỉnh không còn hay biết gì nữa. Đường phố giữa khuya không một bóng người.

Nếu không có „con đĩ“ đi làm đêm về đi ngang qua. Một „con đĩ“ rẻ tiền nhất trong xã hội vậy mà đã ra tay cứu mạng hắn, đồ cái thứ hắn từng rủa bạt mạng mà giờ trở thành ân nhân của hắn. Thật trớ trêu. Nó đã gọi cảnh sát tới nhưng bọn du côn du đảng kia đã nhanh chân tẩu thoát cả rồi.

Cảnh sát có vào nhà thương hỏi cung và cho hắn biết họ đang lùng bắt bọn đã hành hung hắn. Thấy "con đĩ "vào thăm, hắn nằm quay nghiêng sang ngắm nó kỹ hơn, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nó, hắn nhận thấy nó có vẻ đẹp hiền lành, nơi người nó toát ra mùi nước hoa rẻ tiền, mùi rất „đĩ“. Hắn tự hỏi, sao mầy lại lọt vào nghề bán trôn nuôi miệng vậy con? Chồng con mầy đâu mà ra nông nổi? sao qua đây còn trẻ không chịu học nghề cho đàng hoàng với người ta? Mầy không biết là tao hay chưởi bọn xướng xa vô loại là đồ đĩ, đồ điếm đó sao, khi chúng về Việt nam ca hát giao lưu với cộng sản là bọn chúng cũng đều là đĩ. là điếm. Còn mầy, sao cũng làm điếm? Lười à. Nằm vạch háng ra cho chúng phập dễ quá mà. Đồ khốn kiếp cút đi. Đồ hôi hám. Xa ra đi. Hắn nhớ vợ hắn đã phụ bạc hắn. Hắn muốn văng tục như thói quen. Đ.M. Nhưng, hắn giật mình ăn năn, vì hoàn cảnh nó mới làm đĩ chứ nó đâu có muốn. Khổ thấy mồ. Tuy là đi bán trôn nuôi miệng nhưng mầy có lòng thương người. Mầy có lòng nhân đạo, mầy không ác mồm ác miệng như tao. Nếu không có mầy tới đúng lúc chắc chúng đánh tao bầm dập tới chết luôn. Lần đầu tiên trong đời tao cảm động và mang ơn một „con đĩ“ như mầy đó. Nhỏ!“

****


Về hưu, lớn tuổi có gì vui ngoài cái thú cả ngày dí mắt vào máy, thấy mỏi mắt thì hắn rời computer, đứng dậy vươn vai, mở tủ lạnh lấy chai bia ra uống, nhưng trong đầu vẫn còn mang bao nhiêu chữ nghĩa theo. Nhưng toàn là chữ tục tĩu để chưởi bọn đĩ điếm. Người nhà Phật hay nói rằng: hễ tâm hồn chất chứa đầy oán thù thì sẽ hành động thù oán, nếu tâm hồn chứa yêu thương sẽ có ái ngữ yêu thương".

Xưa kia hắn là thuyền nhân tỵ nạn cộng sản, ngày xuống thuyền ra khơi không bao giờ hắn quên được. Từ giã quân ngủ trong cảnh hỗn loạn của nhân dân miền Nam, tiếp theo là đoạn đường dài lao khổ trong ngục thất với danh nghĩa „ học tập cải tạo“. Nó đã nuốt trọn tuổi đời trai trẻ của hắn, hỏi sao hắn không thù chúng cho được. Rời đảo tỵ nạn bên Hồng Kông, hắn được nhận vào tây Đức. Giờ đã lớn tuổi rồi làm sao huy hoàng được như xưa chứ, hắn đi làm cu li trong hãng bia, khiêng vác nặng nề nhưng vì bệnh đau xương sống phải mổ từ đó hắn được nghỉ hưu sớm, mà tiền hưu thì quá ít ỏi vì thời gian hắn đi làm chưa đủ dài, chỉ còn đặt hy vọng vào tương lai con cháu và chờ ngày trở về quê hương không còn bóng giặc cộng. Đó là ước mơ duy nhất của hắn. Khi xưa lúc còn sống chung, vợ chồng hắn cũng dắt dìu nhau về Việt nam đi du dịch thăm thắng cảnh, vừa thăm nhà luôn thể. Nhưng từ khi bà xã hắn bỏ hắn theo tiếng gọi của tình nhân, nàng nỡ bỏ hắn. Hắn bỗng cay cú thay đổi hẳn tính nết. Hắn thù ghét hết. Ai hắn cũng ghét, ghét nhất là khi nhìn thấy họ rửng mỡ trong hạnh phúc. Nhất là ghét cay ghét đắng những lũ áo gấm về làng, hoặc về Việt nam làm ăn với CS là hắn lên nét hắn chưởi, bởi vì trong đời thường đi đứng khó khăn, già cả không dám lái xe xa, con cái lại đi học xa, con vợ khốn nạn „làm đĩ“ đã theo nhân tình chê hắn. Bỏ hắn.

Thất vọng nên thui thủi ra vô một mình. Suốt ngày mượn cái màn ảnh computer bầu bạn làm niềm vui. Chỉ có lên net mới không ai biết hắn là ai. Chỉ một mình hắn biết mình rành hơn ai hết. Qua net, không ai có thể nhận diện ra nỗi đau của hắn. Hắn hay dùng từ „con đĩ„ để mạ lỵ ca sĩ về Việt Nam, tựa như trút nỗi giận người đàn bà phụ bạc hắn qua c.h.ữ, nhưng nay hắn giật mình khi có một „con đĩ„ thật sự ngoài đời đang ngồi cạnh bên hắn. Nó là ân nhân đã cứu hắn qua cơn khốn khổ.

****


Hôm đó hắn theo đoàn biểu tình phản đối bọn csVN, hắn giận dữ gào thét " đả đảo csVN". Hiện nay trong đầu hắn chỉ chứa những cái xấu xa nhất khi nghĩ về VN. CS xấu, VN là CS tức là VN xấu!! Nếu bạn bè Đức hỏi chuyện, hắn sẽ tố khổ những thứ xấu xa nhất do đảng CS gây nên, như là: " Đảng CSVN đàn áp tôn giáo trong nước, hèn với giặc ác với dân, dâng đất dâng biển cho Tàu cộng, thờ ơ với ngư dân Việt nam, những nạn nhân bị tàu của Trung cộng sát hại, nhà nước là đại diện cho dân trong khi chính quyền VN thờ ơ với con dân mình đi làm công nhân ở nước ngoài, bị công ty xí nghiệp bốc lột hà hiếp, sức khỏe không có, thế mà cơ quan nhà nước chẳng quan tâm cứu họ, bao nhiêu phụ nữ con nít bị bán vào ổ mãi dâm bên Cam Bốt sao nhà nước không có biện pháp ngăn trừ thành phần bất hảo đó, công an nhà nước lo tham nhũng, cướp đất của dân lành vô tội, đàn áp những sinh viên trẻ thố lộ lòng yêu nước chống giặc Tàu xăm lăng thì công an tới bắt bỏ tù.

Người Việt tỵ nạn hải ngoại thì chưởi bới, chia rẽ, nghi ngờ nhau. Cờ vàng hay không cờ vàng. Sự bát nháo làm hắn thêm càng chán nản. Càng chán nản càng buồn, hắn chưởi cs càng hăng say hơn. Trái tim hắn sôi sục sự thù ghét. Hắn không còn niềm hy vọng nào lóe lên khi nghĩ về đất nước hết.“

Trong phút chốc hắn đau đớn khi thấy trong tâm hồn mình nuôi dưỡng chỉ toàn là màu đen tối. Trời ơi sao chỉ toàn là màu negative. Cho đến lúc bị chúng hè nhau đánh hội đồng, hắn càng chán chường hơn nữa. Chợt nhớ đến "con đĩ" đang ngồi cạnh bên, hắn thấy tội nghiệp, quay sang bắt chuyện thân tình:
-Sao em lại làm nghề này?
Nó cười bẻn lẻn „ Ối nghề này cũng nhàn lắm ông ơi, có khách thì „làm“ không có khách thì ngồi chơi xơi nước“.
-Ba mẹ em đâu, chồng con em ra sao?

Nghe tới đây "con đĩ" cúi đầu, hai tay vân vê nếp áo, rơm rớm nước mắt kể
“ Ba má con còn ở dưới quê bên nhà ông ạ, con được người bà con làm giấy đón sang đây, nhưng sống chung nhà con bị ông dượng hãm hiếp, bà cô thì ghen tuông đánh đập tối ngày, chán đời quá con trốn đi, đâu có biết đi đâu làm cái gì ăn, làm sao có tiền gửi về nuôi má con đang bệnh nặng, má con bị cs chiếm nhà, chiếm đất đuổi đi, nên con phải ráng kiếm tiền gửi về nuôi má đó ông ơi. Đời con khổ lắm ông à. Làm con gái ai lại không mơ ước có tấm chồng tử tế hả ông?"

Nghe tới đây trái tim hắn chợt mềm nhũn. Hắn hối hận. Hối hận với những từ ngữ tục tĩu tồi bại mà mình đã dùng để chưởi bọn “đồ đĩ, đồ điếm". Nó làm đĩ làm điếm mà nó có lòng nhân đạo, thương cha, thương mẹ, còn biết can đảm nhảy vào cứu lão già bị hất hủi nửa khuya ngoài đường. Hắn ăn năn, giọt nước mắt lăn dài xuống má hắn. Giọt nước mắt của hối hận.

Một "con đĩ" rẻ tiền đã tặng cho hắn một bài học thương người. Chợt hắn thấy lòng hân hoan hơn, vì nếu người Đức có hỏi - mày hãy kể về positive và negative về đất nước mày cho tụi tao nghe đi - thì chuyện "con đĩ" này đây là một gương rất positive về tình người Việt. Hắn cảm ơn "con đĩ" đã vạch một ánh sáng vào lối suy nghĩ của hắn bớt âm u hơn khi kể về Việt nam cho người Đức nghe.

Võ thị Trúc Giang Lúa9

-----
Nhận qua Email
25 Nov 2012


AToanMT
 
thanhlongphapsu Date: Thứ Ba, 18 Dec 2012, 6:45 PM | Message # 2
Generalissimo
Group: users
Messages: 1380
Status: Tạm vắng
 
FORUM » THÀNH VIÊN » SƯU-TẦM GÓP NHẶT » CON ĐĨ (Võ Thị Trúc Giang)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO