Thứ Bảy
20 Apr 2024
3:05 AM
ĐĂNG NHẬP


Dưới đây là "Danh Mục" thu gọn,
xin mời bấm vào "tam-giác" nhỏ để chọn bài xem:









PHÒNG TÁN DÓC TRỰC-TUYẾN
KHÁCH 4 PHƯƠNG:

LỊCH
Search
CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT
<> Realtime Website Traffic

[ BÀI VIẾT MỚI · Forum rules · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
Forum moderator: Nam  
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TUI CHỮA BỆNH TÀ (Sưu tầm)
TUI CHỮA BỆNH TÀ
saigoneses Date: Thứ Sáu, 17 May 2019, 3:16 AM | Message # 1
Lieutenant general
Group: Administrators
Messages: 505
Status: Tạm vắng

TUI CHỮA BỆNH TÀ


Trong đời hành hiệp giang hồ, tui đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió. Lên voi cũng có mà xuống chó thì nhiều. Bởi vậy, sau bao nhiêu năm bôn ba, tui mới ngộ ra một chân lí tối thượng thừa: “Cứu nhân độ thế” = “Lấy ghế đội đầu”. Mà ghế là chỗ người ta đặt cái vòng 3 quyến rũ xuống, rồi dùng cái sự quyến rũ ấy mà chà xát trên mặt ghế. Bao nhiêu hương vị cuộc đời được thần khẩu dung nạp, sau một vòng tuần hoàn của tiểu tạo hóa, nó giáng hạ xuống lỗ thông hơi tại vòng ba, hà hà… mặt ghế đảm bảo thấm đượm mùi hương của cái gọi là “ngũ cốc luân hồi”

Từ chuyện này, tui lại si nghĩ ra được một chân lí tối thượng … thừa hai, đó là con người dù già trẻ lớn bé cao thấp sang hèn, dù là hoa hậu hoàn vũ, hoa hậu thế giới cho đến hoa hậu khu phố, hoa hậu hẻm nhỏ, hoa khôi học đường, hoa dại đứng đường… thì cũng đều giống nhau, tương đồng chẳng khác ở cái khả năng … làm cho ghế có mùi !

Ngẫm lại, thấy nhiều bạn trẻ sau này say sưa trong ước mơ được làm cái việc đội ghế, tui tự cảm thương cho cái thân già của mình suốt thời gian qua muốn hạ ghế khỏi đầu nhưng chưa được. Hà hà… các bạn chưa biết mùi của ghế thơm thúi ra sao, chỉ mê cái thần lực nhắc được ghế đầu, ghế salon, ghế băng, ghế dựa, ghế mát- xa, ghế mát- gần… đặt trọn lên thiên linh cái của mình. Thật là hãnh diện biết bao việc đội ghế quang vinh!

Nay, tui xin kể hầu quý vị một câu chuyện đời xưa. Nhân vật chính của câu chuyện là tui đây.

Hồi đó, tui được kì duyên gặp Thầy gặp Tổ, nên tuổi trẻ tài cao, sau ba năm khổ luyện tui đã vượt qua ba ải để xuất sư.

Ải thứ nhất – Thức đêm luyện phép;

Ải thứ hai – Trèo nóc nhà hiến thân cho chúng sanh muỗi để luyện trăng sao, sáng sớm lén trèo lên nóc lần nữa để luyện mặt trời;

Ải thứ ba mới đáng sợ - Hi sinh tình yêu vì đại pháp, bỏ mặc con bồ teen xinh như ngôi sao điện ảnh Hồng Công để đi theo tiếng gọi của tình yêu phép thuật… (nghĩ lại sao hồi đó mình tuyệt vời quá! – Tự sướng).

Mang một thân tuyệt kĩ, tôi bắt đầu hành hiệp giang hồ.

Lần xuất hiện đầu tiên trước Hội nghị Linh căn, tui trổ tài thi phú khiến mấy bà già lé mắt trầm trồ…

Lần thứ hai ở buổi cúng Bà, tui đối đáp như bắp rang mười mấy thứ tiếng khiến mấy cô cậu lên xác cung tay thán phục.

Lần thứ ba tui thử một chưởng ngũ lôi điển làm cho một câu trạng thăng ngang bỏ xác .

Ôi, cảm giác rất … Yomost!

Lúc bấy giờ cái sự sung sướng vì làm được nhiều chuyện mà mình cho rằng phi thường đã khiến tui mờ mắt. Tui tưởng dưới cuộc đời này chỉ có Thầy với Sư Ông tui là “number one” còn tui là năm-bờ-chu, cho nên tui càng năng đi chữa bệnh, năng đến những chỗ hội hè đình đám để khoe cái “TA” tổ bố của mình.

Khốn nạn cho tui. Lúc ấy người ta toàn bơm nước đường với mật ong cho tui uống không hà. Một điều họ thưa THẦY, hai điều họ bẩm THẦY, Bởi vậy, tui cứ phồng ra như bong bóng không có gì cưỡng chế được…

“Chao ôi, có biết đâu rằng; hung hăng, hống hách láo chỉ tổ đem thân mà trả nợ cho những cử chỉ ngu dại của mình thôi.” (xin lỗi cụ Tô Hoài)

Rồi cái ngày trả nợ của tui cũng đến…

Bữa đó tui hăm hở đi trị bịnh điên cho một anh chàng điên lâu năm.

Anh này vốn đang làm ăn bình thường, bỗng một hôm bỏ nhà đi lang thang khắp nơi. Khi người nhà tìm được anh ta đưa về thì anh chỉ con cái xác không hồn, chẳng còn nhận ra được ai. Lâu lâu, anh nổi cơn điên đập phá nhà cửa, xách dao rượt người nhà chạy tán loạn. Thầy bà chạy chữa lâu ngày cũng không hết, đem vô Bệnh viện Chợ Quán mấy bữa thì bị trả về vì Bác sĩ kết luận: Không có biểu hiện tâm thần. Thế mới chết !

Cuối cùng, gia đình phải thỉnh một vị Đại sư gần 80 tuổi ở tận Sóc Trăng lên chữa trị.

Anh ta có chiều hướng thuyên giảm, nhưng Thầy lại phải trở về theo tiếng gọi của gia đình. Trước khi về, Thầy để lại một gói giấy đỏ và 9 cây nhang sống cột thành 3 bó cắm trên Bàn thờ. Thầy dặn dò kĩ lưỡng, khi nào anh này nổi cơn thì cứ đốt nhang kêu như vầy… như vầy… anh ta sẽ dịu lại.

Híc!

Tui trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, đâu biết trời cao đất dày là gì. Nghe bịnh là hăm hở lao vô như con bò lao vào tấm vải đỏ.

Sau hai ngày chữa bệnh, coi mòi thấy êm, tui hứng khởi bảo người nhà tháo xích cho anh chàng tâm thần này. Tui hăng say thuyết giảng cho gia đình, nào là người điên cũng cần phải được đối xử công bằng, nào là gia đình phải lấy tình thương cảm hóa … tâm thần !!!

Tui say sưa nói đạo đức mà quên cả việc người nhà bệnh nhân đang từ từ lùi xa tui một khúc. Đến khi dứt bài thuyết trình tui mới phát hiện nước bọt của mình văng tứ phía.

Ồ, đó là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là bài thuyết trình của tui đầy thuyết phục đến nỗi ngay sau đó người nhà lập tức tháo xích cho tui dẫn anh ta đi tắm. Tui múc từng gáo tắm cho anh ta mà lòng lâng lâng nghĩ đến Hưng Đạo Vương ngày xưa từng tắm cho Trần Quang Khải. Thật khó diễn tả cảm giác lâng lâng vì cảm thấy mình vĩ đại quá…

Hai hôm sau tui tự tin quay lại chữa bệnh.

Chuyện gì vậy cà?

Gia đình ai nấy nhìn tui lạnh lùng, khó chịu bà cố, hổng chào hỏi một tiếng mà họ lặng lẽ bỏ đi vô nhà sau.

Bước vào nhà, cái giường tui biểu dành cho bệnh nhân cũng bị dẹp mất.

Chưa hiểu đầu đuôi cớ sự ra sao thì lão bà bà, má của bệnh nhân bước ra với một bên má sưng vù, bần tím.

Thì ra tối qua, trong lúc bà đốt nhang tụng kinh cúng Phật, anh chàng tâm thần nghe kinh bỗng nổi điên lên trở lại. Đang nằm lim dim trên giường, anh ta vùng dậy nhanh như chớp và phi thân từ giường xuống trước bàn thờ, xuất chiêu “Song long quá hải” đập cho thân mẫu tơi bời hoa lá. Cả nhà gần chục người xúm nhau lại vật anh ta xuống mà không nổi. Hàng xóm phải chạy đến tiếp tay mới xong. Vậy là, người điên lần nữa lại mất quyền bình đẳng, anh ta phải trở về “túp lều xưa” ở nhà sau, bị xích tay chân còn kĩ hơn lần tui gặp…
Nghe kể mà lòng tui ân hận quá. Giá mà tui đừng bảo tháo xích…

Nhìn quanh quất, tui thấy trên bàn thờ còn lại pháp bửu của ông thầy kia để lại… Một tia sáng lóe lên từ cuối đường hầm. Đúng rồi!

Tui quay lại trịnh trọng nói với gia chủ:

- "Tui biết tại sao anh ta nổi cơn rồi !"

- "Sao vậy thầy ?"

- "Tại đụng Phép !!!"

- "Đụng chỗ nào đâu ?"

- "Đụng ở bàn thờ chứ đâu. Đây, bác nhìn xem trên bàn thờ có cái gì ?"

- "Dạ…"

- "Bùa phép của thầy trước để lại. Đó… Cái đó làm cho tui không thi triển pháp lực được."

- "Chết rồi, tui cũng không để ý nữa thầy ơi."

- "Hai hổ không ở một chuồng, nếu muốn tui chữa trị thì phải dẹp bùa phép của Thầy kia ngay..."

- "Nhưng mà… Thầy kia nói cái này giữ cho nó bình an không nổi cơn bất tử…"

- "Vậy vừa rồi anh ta nổi cơn đó thì sao ?"

- "Thầy ơi, thầy kia dặn đừng có đụng vào mấy cây nhang với đồ trên bàn thờ, nguy hiểm lắm !"

- "Ừ, người nhà không được. Nhưng tui làm Thầy, tui có thể làm được. Chuyện nhỏ…"

- "Thôi thì trăm sự nhờ Thầy…"

Thế là, tui ra tay thu dọn bàn thờ. Mọi thứ được xử lí nhanh chóng. Chẳng mấy chốc đồ đạc trên bàn thờ của ông thầy Sóc Trăng trở về với tro tàn…

Tối hôm đó về nhà, sau khi tắm rửa xong, tui chợt nghe ơn ớn trong người.

Ui cha, chuyện này lạ rứa! Trước giờ có vậy đâu ta ?

Chả sao, cả ngày đi cứu nhân độ thế nên mệt quá thôi. Ngủ một buổi là công lực sẽ được nạp lại đầy đủ như thường.

Tui lên giường định đánh một giấc như mọi khi.

Nhưng kì lạ, trằn trọc không ngủ được. Người tui cứ ơn ớn, ngây ngấy, tim đập mạnh hồi hộp không yên. Cứ như đang bị bệnh mà còn uống cà phê đen đậm đặc không đường vậy.

Hết nằm đến ngồi, hết ngồi đến bò... càng lúc tui càng khó chịu dữ dội. Tui giằng giật chìm trong giấc ngủ.

Sáng dậy, tui cảm thấy hết xíu quách, nằm xuôi cò như xác chết. Bao nhiêu công lực của tui biến đi đâu hết ráo. Cảm giác hôm qua càng nặng nề hơn, trong người tui vừa nóng hầm hập lại vừa ớn lạnh trong xương. Vậy mà người nhà sờ đầu sờ tay không thấy nóng mới lạ chứ!

Tui ráng ngồi dậy hít một hơi chân khí.

Chao ôi! Không hít thì thôi, hít vô một cái người tui quay như chong chóng, cảm giác lạnh như một con rắn bò quanh sống lưng bò lên tới ót rồi lan ra tay chân, tui muốn gục xuống tại chỗ. Thử đọc kinh Tổ, mới đọc có một câu lập tức đầu tui muốn nổ tung ra thành từng mảnh. Chưa bao giờ tui có cảm giác sợ hãi đến như vậy... sợ quá xá... sợ teo cả bửu bối...

Thế là tui nằm luôn không ăn, không uống hai ngày trời. Ban đầu cả nhà còn tưởng tui giả đò, đến khi thấy một người giả đò giỏi đến đâu cũng không thể nhịn ăn nhịn uống nằm lịm như siêu nhân hết pin mấy ngày thì nhà tui mới hoảng hồn chở gấp vô bệnh viện.
Bác sĩ rồi y tá xúm nhau lại nghiên cứu tui cả buổi.

Ban đầu họ nghi tui sốt rét nên chích máu đủ năm ngón tay ngoan để xét nghiệm. Sau thấy hổng phải họ chuyển sang thử nước tiểu. Tội nghiệp thân tui, mấy ngày trời ăn uống gì đâu mà có nước, vận đủ mười thành công lực kết hợp với tưởng tượng cảnh thác đổ, suối chảy róc rách hồi lâu tui mới sản xuất ra được một ít chất loãng màu bia hơi. Vậy mà đem đi nộp, y tá còn nói một câu chạm đầy tự ái nam nhi:

- "Người to như vậy mà gửi có một chút nước tiểu, làm sao xét nghiệm đây ?"

Trời hỡi! Nếu gặp lúc bình thường thì cô y tá này sẽ biết thế nào là lễ độ. Cô ta dám xúc phạm pháp sư hả? Rồi sẽ biết.

Nhưng lúc đó hình như bao nhiêu tự ái tự trọng tự kỉ tự sướng gì đó của tui biến đi đâu mất. Tui chỉ lịm người bất lực giương mắt ếch nhìn cô tá .

Rồi nước tiểu cũng chẳng có gì, bác sĩ chẩn đoán tui bị ... lao lực. Thế là nằm im một chỗ tiếp nước biển...

Đêm đầu tiên ở bệnh viện, tui tiếp tục sợ tập hai...

Lúc đó khoảng mười giờ hay mười một giờ gì đó, tui vừa mới tiếp xong chai nước biển thứ hai, đang nằm lim dim thì nghe ớn lạnh cả người. Kinh nghiệm chinh chiến cho tui biết có chuyện chẳng lành, ráng hết sức tàn tui thu tay thành ấn hộ thân nắm cứng.

Vậy mà có thoát đâu, một sức mạnh vô hình nào đó đè tui chặt cứng.

Quý vị có bao giờ bị ma đè hay bóng đè chưa ? Cảm giác này không dễ chịu chút nào. Bóng đè khi người ta đang ngủ hoặc thiu thiu ngủ, còn tui bị đè ngay lúc đang thức mới đau. Chao ơi, tui cứng cả người, ớn lạnh toàn thân, ngực không thở được. Tui mở miệng gọi người nhà mà cứ ngáp ngáp không nói ra lời. Trời đất ơi! Lúc này tam thi thần, Chư vị hộ mạng, mấy đạo Binh gia của tui chạy đâu mất rồi không biết. Chỉ còn mình tui lấy hơi lên từng chập, hít dữ dội mà có cảm giác chẳng có tí hơi nào vào phổi, mắt tui muốn lòi ra ngoài luôn...

Chắc chắn quý vị sẽ hỏi tui, sao hổng đọc chú hộ thân, làm phép, trục thần... bla...bla...

Tui nói thiệt, lúc lâm vào hoàn cảnh của tui các bác mới biết đá vàng là gì. Một chữ bùa cũng quên sạch, một câu chú cũng mất tiêu trong đầu, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô biên... Ái chà, lúc đó tui chỉ còn biết nắm ấn hộ thân trân mình chịu trận. Đến lúc người nhà phát hiện chạy đi kêu y tá thì tui muốn ngất đi rồi.

Trong cơn mơ màng tui thấy ẩn hiện một đám người vai u thịt bắp đóng xà rông mặt mày dữ tợn vây quanh giường. Người thì giơ hai tay bóp cổ, kẻ thì đè tay đè chân tui cứng ngắc. Cũng may là tui mơ màng thấy họ chăm sóc phía trên, lỡ mà họ bóp luôn phía dưới chắc giờ đây tui còn nước luyện Quỳ Hoa Bảo Điển để trở thành Đông Phương Bất Bại luôn rồi... Híc!

Lúc y tá chạy đến, tui chỉ còn một chút sức tàn cầm cự thôi. Y tá thấy tui cứ le lưỡi ngáp ngáp, sợ tui cắn lưỡi nên nhét một cây gỗ dẹp vào miệng giống học trò bị phạt im lặng hồi xưa vậy. Sau đó, cô ta cũng không biết làm gì tiếp theo nên cúi xuống... gỡ ấn hộ thân của tui ra. Tui sợ hãi ú ớ, cô ta lại càng cố gỡ. Từng ngón một bị cô ta bẻ ra, đến ngón cuối cùng vừa bị kéo thẳng ra thì tui lịm đi....

... Cả người tui tan chảy ra như sáp đèn cầy phơi nắng. Tui bồng bềnh trôi dạt vào một khoảng không gian mênh mông, loáng thoáng bên tai còn nghe tiếng hét của ông già tui và tiếng chân chạy xa dần.

Tui nghe người ta nói khi mình bị chết lâm sàng hay xuất hồn, cảm giác của mình cũng bồng bềnh y như vậy. Lúc đó tui chỉ trôi dạt như đang ở trong tàu vũ trụ Apollo không có trọng lực. Êm lắm, đã lắm các bác ạ...

Đang phê như thế, bỗng dưng tui nghe một tiếng hét long trời lở đất. Eo ôi, nó vang lên sát lỗ tai tui muốn điếc con ráy. Tui ngừng trôi giống như tàu bị mắc cạn, rồi có ai đó đánh tui một cái khiến tui té vụt xuống một cái hố sâu khủng khiếp. Hoảng hồn tui hét lên rồi bật dậy.

Vậy là tui chưa chết !

Trống ngực tui đập như trống hội, miệng thở hào hển như bò đang kéo xe, tay tui ghì cứng chấn song sắt cửa sổ. Lúc đó có nhiều tiếng chân người chạy đến. Thì ra cô y tá tưởng tui chết nên gọi bác sĩ đến cấp cứu. Giờ nhìn thấy tui ngồi dậy thở tốt như thế cô chỉ biết ấp úng với bác sĩ:

- "Hồi nảy ảnh bị chết ngất nên em mới gọi..."

Bác sĩ thấy tui ngồi im không có vẻ gì của người sắp chết nên giơ ống nghe tim chiếu lệ vào ngực và lưng của tui:

- "Ồ, tim đập nhanh quá !" – Bác sĩ phán

Thiệt tình tui muốn chửi thề cho nó đã. Nảy giờ bị quần muốn chết mà tim đập theo nhịp Valse hay nhịp Xì - lô mùi mới là chuyện lạ. Hổng cần ổng nghe tui cũng biết tim tui đập theo điệu gì rồi.

Nói vậy thôi chứ lúc đó thần trí tui bải hoải lắm rồi, chẳng còn hơi đâu mà chửi. Ngồi nắm cứng chấn song mà tui có cảm giác như đang ôm phao cứu sinh trên biển. Tui nắm chặt cứng không dám buông ngón nào, chỉ sợ vừa buông thì mình lại bị đè hội đồng lần nữa...

Bác sĩ và cô y tá đi rồi, ông già tui cũng hấp tấp đi theo họ. Lúc này tui đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Lúc đó, bên ngoài tranh tối tranh sáng bởi nhà đèn cúp điện. Ánh sáng mấy ngọn đèn trong sân bệnh viện rọi ra mờ ảo đủ cho tui thấy dưới sân lúc nhúc loi nhoi đầy những thứ quỷ quái không tả được. Hoảng hốt, tui dụi mắt ngó quanh phòng một chút rồi ngó trở lại dưới sân. Cũng y vậy không thay đổi. Người thì bể đầu lòi ruột, cụt tay, què chân, lớp vừa đi lớp vừa lết trên nền sân, vật thì đủ loại hình thù kì dị. Nói chung là mười hai con giáp hổng giống con nào. Chúng nó cũng trồi lên hụp xuống trong sương khói. Người vật, vật người cứ lẫn lộn vào nhau ghê muốn chết.

Nhưng, thưa quý vị Đúng lúc này lại là lúc tôi cảm thấy có chút nội lực xuất hiện trở lại trên đỉnh đầu. Thế là tui bắt tréo giò ngồi dựa lưng vô cửa sổ mà niệm Kinh liên hồi bất tận. Tui niệm như mình sắp chết đến nơi rồi không còn cơ hội để niệm nữa vậy đó. Lúc đó, các bác sẽ thấy được con người mình nó thiết tha chí thành đến chừng nào. Bữa nào chúng ta tưởng đến việc sáng mai mình sẽ chết đi, các bác sẽ thấy mình quyết liệt ghê gớm luôn, quyết liệt như tui trong lúc này vậy.

Tui ngồi mãi không biết đến bao lâu, chỉ biết là khi mở mắt ra xung quanh bà con ở các giường xung quanh ngáy ò o rồi. Ông già tui cũng ngủ ngon lành trên ghế dựa.

Ôi! Thiên hạ ngủ hết rồi chỉ còn mình ta thức, vậy tội gì ta thức một mình ta.

Nghĩ là làm. Tui ngã xuống nhắm mắt làm một giấc ngay đơ...

Khi tui mở mắt ra, bà già tui đã ở bên cạnh từ lúc nào. Tay tui lại có một ống nước biển ghim vô. Hỏi giờ mới biết đồng hồ vừa chỉ ba giờ chiều. Ui chao, vậy là tui nằm luôn từ tối qua đến chiều nay !

Từ sau cái đêm chết giấc đó, tui không còn bị gì nữa cả. Nhưng công lực thì cứ bị thất tán không cách nào gom được. Tui thử nhiều cách mà vẫn cứ trơ trơ. Đành pó tay rồi. Một điều lạ nữa là tui nhịn ăn nhịn uống hay lạ kì.

Từ lúc phát bịnh ở nhà cho đến ngày ra viện vừa tròn 7 ngày chẵn. Bảy ngày tui không ăn một hột cơm, cũng hổng nuốt được một muỗng cháo. Chẳng phải hay ho gì, những gì vừa vô miệng tui chẳng bao lâu thì ... ọc một cái, mọi thứ phun ra ào ạt như dung nham núi lửa. Nước cũng vậy luôn, nước cam, sữa bò, sữa bột, nước cháo, nước gạo rang.. vân vân... và ...vân vân... tất cả vừa vào trong bao tử tui xong liền lập tức đổi dòng phun ra thành vòi trông thật ngoạn mục. Tui ói sạch láng còn khuyến mãi thêm mật xanh mật vàng mới hấp dẫn chứ!

Chỉ riêng có một loại nước tui uống vào không bị gì cả là nước Limonate (bi giờ có chai 7Up có vị giống giống). Mỗi ngày tui ực ba chai thay cho ba bữa cơm. Vậy mà không đói mới diệu kì chứ!

À quên, trong lúc tui nằm bệnh viện, bà con vô thăm tui đông hết cỡ. Đủ cả thành phần từ tăng đạo tục, đủ cả giới tính nam nữ và cả giới tính thứ ba. Áo quần họ mặc đủ kiểu, đủ màu trông như ngày hội làng. Vui nhất là có cả người nhà của anh chàng bị tâm thần đến thăm nữa. Tui chỉ còn biết nói lời xin lỗi người ta mà thôi (dĩ nhiên sau đó tui hát luôn bài “Tạm biệt chim én” cho đủ bài bản)...

Rồi cuối cùng tui cũng được về nhà sau 5 ngày được bác sĩ bơm trọn mười mấy chai nước biển vào người.

Từ sau vụ đó, bài học chữa bệnh cho người ta tui luôn khắc ghi trong tim óc. Tui tự dặn lòng mình đừng có hung hăng xấc láo xem trời bằng vung, xem Thầy khác như cỏ rác. Nhất là đừng bao giờ dại dột xử lí những quà tặng của các vị Đạo sĩ mà mình chưa biết rõ.

Hà hà... Nhờ vậy mà tui đã vượt qua được “bao nhiêu con suối, bao nhiêu vực sâu” và thoát chết trong gang tấc khi đối diện với một tay thanh niên bị tà nhập tay cầm lăm lăm cây rựa chẻ củi bén ngót giơ lên chực chém...

Nhưng đó lại là chuyện khác, các bác ạ.

 
saigoneses Date: Thứ Sáu, 17 May 2019, 3:28 AM | Message # 2
Lieutenant general
Group: Administrators
Messages: 505
Status: Tạm vắng
P.S.: Câu chuyện trên với vỏ bọc như người viết còn khá trẻ, nhưng thật ra vì lý do người viết chỉ muốn kể câu chuyện kinh nghiệm "đau thương" của mình khi mới xuất Sư ở độ tuổi rất trẻ và do cũng không muốn động chạm các Thầy bà khác nên anh xử dụng lối hành văn xì-tin, coi như một tay "trẻ trâu" vô danh nào đó... nhưng theo SGN được biết, anh là một trong những "cây đa, cây đề" một thời trên diễn đàn Thế Giới Vô Hình mà anh đã rút khỏi bao năm nay ....
 
atoanmt Date: Thứ Bảy, 18 May 2019, 12:51 PM | Message # 3
Generalissimo
Group: Administrators
Messages: 5081
Status: Tạm vắng
“Cứu nhân độ thế” = “Lấy ghế đội đầu”





AToanMT
 
coc Date: Chủ Nhật, 19 May 2019, 1:32 AM | Message # 4
Major
Group: Disciples
Messages: 95
Status: Tạm vắng
 
hailove Date: Thứ Hai, 20 May 2019, 7:12 AM | Message # 5
Lieutenant general
Group: Moderators
Messages: 514
Status: Tạm vắng
bài viết hay quá.

NAM MÔ DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG VƯƠNG PHẬT
 
phongba Date: Thứ Hai, 20 May 2019, 11:20 PM | Message # 6
Major general
Group: Disciples
Messages: 410
Status: Tạm vắng
Bài viết hay quá
 
Christiannguyen Date: Chủ Nhật, 02 Jun 2019, 8:55 AM | Message # 7
Lieutenant
Group: Users
Messages: 48
Status: Tạm vắng
 
ngothuonghoang Date: Thứ Ba, 20 Aug 2019, 0:30 AM | Message # 8
Private
Group: Users
Messages: 16
Status: Tạm vắng
 
FORUM » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TRUYỆN HUYỀN HỌC » TUI CHỮA BỆNH TÀ (Sưu tầm)
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:


TỰ-ĐIỂN TRỰC-TUYẾN :

Từ Điển Online
Bấm vào dấu V để chọn loại Tự-Điển
Gõ Chữ muốn tìm vào khung trắng dưới đây:
Xong bấm GO